
- Mà sao từ sáng giờ không thấy anh Vũ nhà mình đâu hết vậy ? Hôm qua cậu ấy ở lại chăm sóc mày thay tao mà ?
Lại nhắc tới Thái Vũ , lại một lần tim tôi thấy đau nhói như bị ai bóp :
- Để tao thử gọi coi sao ? - Ni Na rút điện thoại ra , đang định bấm số thì tôi ngăn lại :
- Thôi , có lẽ cậu ta lại chán học đó mà - Rồi tôi tìm cớ đánh trống lảng - Mà mày kể tao nghe chuyện mày với thằng Long đi , dạo này chúng mày vẫn tốt chứ ?
- Lại nhắc tới đồ tồi ấy , hôm qua ... - Ni Na như vớ được vàng , liền đem hết mọi chuyện ra mà xả xì-trét
với tôi . Nó nói đủ thứ chuyện , làm đủ mọi hành động khiến tôi lăn ra bàn mà cười ; dẫu sao chuyện của nó cũng giúp tôi quên đi phần nào nỗi buồn lúc này .
Thái Vũ , tôi thực sự xin lỗi !
Nhưng kì thực lúc này tôi không biết nên nói gì với cậu , cậu hãy hiểu cho tôi nhé !?
Rồi tôi lại chìm vào những mơ tưởng về kế hoạch đi chơi tí nữa với Mike .
Có lẽ sẽ vui lắm đây ...
* * * * * * *
Mike đang đứng trước cửa phòng 012 của khách sạn Sanctos , anh nhấn chuông và chờ đợi cánh cửa được kéo ra từ từ . Nhưng không , phải rất lâu sau đó ; tiếng Yuki hổn hển mới vang lên sau cánh cửa gỗ mun màu nâu chì :
- Mi...ke ...
- Yuki ? - Mike đẩy cánh cửa ra , và mắt anh long lên sợ hãi khi thấy hình ảnh cô gái bé nhỏ đang ôm bụng quằn quại trên giường - Yuki , em sao vậy ?
Mike lao vào trong phòng và ôm lấy Yuki , cảm nhận thấy từng cơn run rẩy của cô ấy :
- Em ... đ...au ... - Yuki nói không thành tiếng , nước mắt chan hoà hai bên má cô - ..b...ụng ...
- Chờ một lát , anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay ! - Mike xốc Yuki lên lưng - Em đừng lo , sẽ hết đau ngay thôi !
Rồi anh cõng cô xuống sảnh khách sạn , vội vàng nói nhân viên khách sạn kêu taxi .
" Yuki , nhất định em không được làm sao đấy ! "
Em đã nói rồi : Anh là mặt trời của em .
Việc em cần làm : chỉ đơn giản là ngày nào cũng ngước nhìn lên trời cao ...
Và để chắc rằng , anh vẫn còn đang ở đó !
Part 1 : A dream never comes true :
- Dang rộng tay ra !
Một tiếng quát và tiếng roi quất vào da thịt người vang lên ... Lạnh lẽo .
Máu ?
Đúng ! Tôi có thể cảm thấy vị xót xa khi mồ hôi mang muối chảy vào vết thương trên lưng , nghe như có mũi dùi đâm xuyên qua tim vậy ...
Đau ?
Thật may là tôi còn đủ tỉnh táo để biết " đau " là gì ...
May quá !
....
- Onii-chan ! - Bé Myu lại trách mắng tôi , đôi mắt em rơm rớm nước - Mutou-sensei lại đánh anh thế này ư ? Chỉ là tập võ thôi mà , có cần ...
Tôi nhăn mặt khi tấm băng có thuốc khử trùng thấm lên lưng - cụ thể là thấm vào nơi đang chảy máu , vết lằn do roi quật hiển hiện :
- Đừng nói bậy Myu ! - Tôi gắt : phần vì giận em đã lỡ lời , phần vì vết thương đau quá - Sensei làm vậy cũng đúng , có trách chỉ trách anh quá chậm hiểu thôi .
- Chậm hiểu ?
Myu phồng mồm , tiện tay phát thêm cho tôi một phát ngay giữa lưng . Tôi kêu lên đau đớn , thật may là không trúng vào vết thương , nếu không giờ này tôi cũng chẳng dám chắc mình còn đang ở đây hay đi vào nhà tang lễ rồi nữa :
- Tại sao anh cứ phải nhẫn nhịn như thế ? - Myu ném toàn bộ đống đồ cứu thương lên người tôi - Rõ ràng anh luôn làm rất tốt , chỉ tại Phu nhân không chấp nhận thôi ! Nếu biết nhận con nuôi sẽ thế này , em thà làm trẻ mồ côi còn sướng hơn !!
" Bộp ! " - Tôi không kìm được mà vung tay đập mạnh xuống bàn , làm cả thân bàn rung lên một tiếng . Mắt Myu long lên vì sợ hãi , em nhìn tôi thổn thức :
- Anh đã bảo em đừng nói bậy mà ! - Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt em , cũng chẳng dám thở mạnh - Nếu không có Phu nhân Kintaru thì hôm nay anh em mình có được thế này không , cả bệnh tim của em nữa ...
- Nếu anh cứ vì em mà phải khổ như vậy ... - Myu bắt đầu nấc lên - Thà không có em trên đời còn hơn ! Em ghét em lắm ! Em chẳng làm được gì hết , em chỉ làm khổ onii-chan thôi ...
- Lại nói bậy ! - Tôi cốc nhẹ vào đầu Myu bé bỏng , dùng hai cánh tay đầy những vết roi ôm chặt em vào lòng - Em gái , anh vì chính anh thôi ! Em là người thân của anh , nếu mất em , anh còn đau hơn cả chết .
- ....
Bé Myu im lặng ngả đầu vào vai tôi . Hồi lâu qua đi , tôi tưởng em đã ngủ ; nhưng rồi lúc sau mới biết , vai áo mình đã thấm đầy nước mắt tự lúc nào ...
....
Tôi đứng trước cửa phòng Phu nhân .
Hôm nay , tôi muốn khoe với mẹ rằng tôi đã hoàn toàn học thuần thục xong tiếng Anh và tiếng Pháp - tôi muốn thấy mẹ tự hào về tôi ; có lẽ mẹ sẽ vui lắm .
Và khi tôi đang định gõ cửa , thì từ trong có tiếng mẹ quát lên :
- Đến giờ anh vẫn còn nhớ thằng bé đó sao ? - Nghe âm điệu thì có lẽ mẹ đang rất giận giữ , lần đầu tiên tôi thấy mẹ to tiếng như vậy - Chẳng phải anh đã quyết tâm sẽ bỏ nó để sang đây với em hay sao ? Tại sao đến giờ anh vẫn không thể nguôi nh