Old school Easter eggs.
Ca Thay Tim Định Mệnh

Ca Thay Tim Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 10.00/10/404 lượt.

i thật ngắn gọn. Ông Vũ Mạnh Cường –
bố của 2 chúng ta hiện đang cần truyền máu gấp trong bệnh viện Gia Định. Cả tôi và đứa em gái đều đang ở rất xa, nên chỉ còn mỗi 1 mình anh là có thể cứu được ông ấy. Long à, chúng ta
cùng chung 1 dòng máu, chắc chắn anh biết điều này!

Đầu dây bên kia im lặng 1 cách đáng sợ, nhưng Phong vẫn cảm nhận được sự bàng hoàng của anh trai

- Trả lời đi!!! Xin anh hãy cứu ông ấy!

- Không có lý do gì… - Long nói giọng cay nghiệt – để tôi phải cứu người đã từng bỏ rơi tôi cả.!

- Hiểu lầm rồi! Do mẹ anh mất quá đột ngột nên anh chẳng biết gì hết! Làm ơn đi, ông ấy hấp hối lắm rồi!

Long ngưng 1 hồi, rồi lạnh lùng đáp:

- Xin lỗi cậu.

Và cúp máy…

- Thiên Longgggggg!!!!! - Phong hét thật to

Anh bấm gọi lại nhưng Long đã tắt cả nguồn điện thoại. Quá
uất ức, anh mím môi thật chặt đến suýt bật máu môi. Tuấn lúc
bấy giờ vẫn sững sờ vì sự kinh ngạc tột độ. Mọi chuyện bất
ngờ bỗng dưng đồng loạt kéo đến như 1 cơn siêu bão, nó cuốn
phăng đi niềm hân hoan, lẫn dư âm của sự ngọt ngào về đêm hôm
qua... Tuy nhiên, anh không hỏi gì thêm; mà chỉ khẽ ôm Phong vào
lòng và trấn an người yêu. Anh nói bằng giọng đáng tin cậy:

- Đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ về thành phố. Trên đường đi anh sẽ cố gắng liên lạc với Long, còn em phải lái xe thật
nhanh, nhưng vẫn đảm bảo an toàn, được chứ?

---------------†---------------

Thiên Long ôm chặt di ảnh của mẹ trong lòng, như muốn sẻ chia
mọi nỗi đau mà người mẹ bạc mệnh phải gánh chịu. Anh căm hận
người đàn ông nhẫn tâm đó, ánh mắt anh sắc lên nhưng rồi lại
trở nên bức xúc như sắp khóc. Thùy Trâm gõ cửa đến lần thứ 5, Long mới giật bắn mình và đáp lại cô. Trâm khuyên anh nên khẩn
trương, vì 20 phút nữa sẽ phải có mặt ở buổi họp báo. Long
nhẹ nhàng đặt di ảnh xuống bàn, tay này siết chặt tay kia để
ngăn đi sự run rẩy. Anh nhắm nghiền mắt lại, rồi dần hé ra…ánh mắt đã chai sạn cảm xúc bởi những năm tháng bị dày vò tinh
thần 1 cách khủng khiếp. Anh thở dài, thản nhiên cất cao giọng:

- Cô chuẩn bị xe đi, 10 phút sau chúng ta đã đến buổi họp báo.

--------------†--------------

Rất lâu sau…

Phong và Tuấn hớt hơ hớt hải chạy thật nhanh trong hành lang
bệnh viện. Khi đến trước phòng ông Dũng, cả 2 đều trợn mắt
kinh ngạc. Trên băng ghế nhựa đã phai màu, Thiên Long đang ngồi
với dáng vẻ khá thất thểu. Nghe tiếng chân càng lúc càng gần, Long ngước lên, ánh mắt trông rất nhiều trăn trở và suy tư. Anh
cất lời:

- Quá trễ…

Nỗi đau như tiếp thêm sức mạnh cho cơn cuồng nộ bùng phát mãnh
liệt. Nét mặt đã trở nên mất bình tĩnh, Phong xông đến túm
chặt lấy cổ áo Long 1 cách thô bạo. Anh quát:

- Chỉ vì lòng hận thù, vì thứ sĩ diện rẻ rách mà anh
chần chừ phải không?! Mẹ kiếp! Tên sát nhân! Trả bố lại cho
tôi!!!

Tuấn ôm ghì người yêu lại, đồng thời cũng trừng mắt nhìn cậu
bạn vẻ giận dữ và đáng trách. Tuy nhiên, Long lại phì cười
rồi thản nhiên đáp:

- Hai đứa này…! Tôi bảo 2 người đến quá trễ. – đoạn, anh
liếc sang Phong – ông ấy đang trong phòng hồi sức. Tôi xong việc
rồi.

Phong thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt anh giãn ra, xen lẫn sự vui
mừng khôn xiết. Anh buông cổ áo Long, không quên kèm theo 1 lời
cám ơn.

- Tôi nợ máu ông ấy, thì bây giờ sẽ trả bằng máu. Đàn ông nên sòng phẳng như thế – Long cười gượng – thôi tôi về đây.

Phong níu chặt tay anh trai lại, ném cho anh ánh mắt cương quyết
như thể bắt buộc Long phải nghe theo lời của mình. Anh bảo Long
nên đến nhà anh, vào phòng ông Dũng và tìm 1 lá thư trong cuốn
tiểu thuyết của Dan Brown.

- Bức thư đấy của mẹ anh. Đọc xong hãy gọi cho tôi. Long à, bố không có lỗi gì cả.

- Tại sao tôi phải tin cậu? – Long bướng bỉnh đáp

- Vậy tại sao anh lại đến đây?!

Thiên Long khựng người, cùng lúc ấy, Tuấn đặt tay lên vai bạn,
khuyên bạn nên tin Phong và đọc thử bức thư đó. Vì ít nhất Long không thể nào nhận lầm nét chữ của mẹ. Long không nói gì, mà chỉ quay lưng bỏ đi…mỗi bước chân như mang 1 nỗi niềm khác nhau.

Phong bất chợt ngã đầu vào vai người yêu, lòng tràn ngập niềm
hân hoan không thể nói thành lời. Mặc dù công sức anh điên cuồng chạy về đây thành ra cong cóc, nhưng bù lại, anh biết bố đã
được an toàn…

Ở góc rẽ hành lang, Thái Hà xoáy ánh mắt chết người như
những tia laze vào anh trai và Tuấn. Cô không n