Insane
Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 7.00/10/403 lượt.

à khi còn rất nhà, ở nhà cùng cha mẹ,
ba người cùng chung sống trong một căn phòng chừng 30 thước, có một
chiếc bàn 19 tấc, vậy mà vẫn vui vẻ. Cho dù sống rất nghèo khó nhưng
không hề thiếu niềm vui.

Đó là khi nghỉ hè, trên TV
có phát một tiết mục đặc biệt, cụ thể, ấn tượng thì cô không nhớ, chỉ
nhớ đó là một cuộc thi nấu nướng, Trong đó đều là những đầu bếp cao cấp, đầu bếp đặc biệt, mọi người cầm lấy muỗng đũa, chén dĩa, đều là đàn ông như nhau.

Ba cô vui đùa nói một câu : “Xem đi, đầu bếp thật sự là đàn ông, phụ nữ chỉ có thể ở nhà làm nội trợ thôi”

Có lẽ vì những lời này mà
lúc ấy, cô quyết chí mình phải tốt hơn cả đàn ông. Ai bảo phụ nữ chỉ có
thể làm nội trợ, cô không tin điều này …

Nghĩ xa…

Thuần Tưởng phản ứng lại, cứ nghĩ là Tô Mộc đã đi rồi nhưng không ngờ, anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.

Thuần Tưởng đưa tay vào
mâm, lấy một chiếc bánh bột ngô lên bỏ tọt vào miệng, không biết là đang lầm bầm lầu bầu hay là đang nói với Tô Mộc : “Quả nhiên là không ngờ, nhưng … Trong phòng bếp có thể giữ lại một chút vật phẩm cũng rất tốt mà.”

Tô Mộc đột nhiên cả kinh, ánh mắt quét đến mu bàn tay của Thuần Tưởng, có chỗ đỏ bừng, dường như là bị phỏng …



“Này…” Thuần Tưởng lui về sau một bước, cố gắng rút tay lại.

“Có phải vừa bị phỏng không?” Tô Mộc khinh thường bắt lấy cổ
tay cô, không cảm giác được nha đầu này đang có chỗ kỳ lạ.

Thuần Tưởng hơi mất tự nhiên, vội vàng nói: “Không có gì, không
có gì, cũng đâu có nổi bong bóng, anh khẩn trương thế làm gì?”

Câu phía sau của Thuần Tưởng dường như đang nhắc nhở Tô Mộc, Tô Mộc
dừng lại nhưng không hất tay cô ra, chỉ lạnh lùng nói: “Đây không
phải khẩn trương, đây chỉ là bản năng xuất phát từ nghề nghiệp thôi.”

“Bản năng nghề nghiệp?” Thuần Tưởng hỏi ngược lại.

“Cứu người đó.” Tô Mộc hừ hừ nói: “Đây là đạo đức cơ bản
của nghề bác sĩ, cô thường nói cái câu đạo lý gì đó khi làm bác sĩ,
sao bây giờ lại quên rồi?”

“Cứu người…” Thuần Tưởng bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đâu có
thấy đại gia anh có nhiều lòng tốt như vậy.”

Tô Mộc nghe Thuần Tưởng lầu bầu lẩm bẩm, âm hiểm cười một tiếng, lực trên
tay tăng lên một ít, mặt Thuần Tưởng trắng bệch, vội vàng kêu
to: “A A A A A … Đau quá! Nhẹ chút đi.” Phi, người nầy, vậy mà
gọi là cứu người sao!

“Đừng mà, đau… Anh hai à, bây giờ anh đang làm tôi bị thương
đó!” Thuần Tưởng thương xót kêu.

Dĩ nhiên, Tô Mộc dù cố tình dạy dỗ cô nhưng lực đạo tăng thêm rất
nhẹ, anh không cùng cô so đo nữa, chỉ hỏi: “Trong nhà có thuốc không?
Nghe cô nói vậy chắc là thường xuyên bị phỏng, chắc cũng phải có
vài thứ chứ…”

Có chứ, nhưng đã là đồ cổ rồi, dám chắc bây giờ mở hộp ra còn
có thể thấy được nấm xanh trên đó. Thuần Tưởng lắc đầu: “Không có,
tôi thấy không có gì đáng ngại mà”

“Không có gì đáng ngại?!” Tô Mộc bĩu môi một cái, cô bé này, ấn
tượng mới tốt lên một chút, anh đột nhiên nhớ lại hình ảnh lần đầu
tiên hai người gặp nhau, còn không biết tự chăm sóc gương mặt mình,
thân là một cô gái, khi bị phỏng, để lại sẹo là chuyện kiêng kị,
nhưng nhìn cô ta đi, nét mặt vẫn bình thản, rất rất bình thản, hơn
cả bình thản nữa.

Thuần Tưởng dĩ nhiên không biết Tô Mộc đang suy nghĩ gì trong lòng,
cô cũng lười đoán, chỉ rút tay lại, may mà thuận lợi, rút tay lại,
lòng cô cũng thấy nhẹ nhàng đi chút.

“Sau này cẩn thận một chút là được, mọi chuyện đều xong xuôi hết
rồi, cô cũng không có vấn đề nghiêm trọng gì đâu, nếu thấy nó ửng
hồng thì tìm kem đánh răng mà bôi lên… Tôi về trước…” Tô Mộc xoay
người.

Thuần Tưởng nhìn bóng lưng của anh, anh ta thật kỳ lạ… nhưng cô
cũng kỳ lạ… Hix hix…

Tô Mộc tựa vào ghế, tay cầm hộp thuốc bỏng, lăn qua lăn lại nhìn
chằm chằm nó, anh cau mày mở ngăn kéo ra, “ba” một tiếng, quăng cái
hộp kia vào rồi “phanh” một cái, đẩy ngăn kéo vào.

“Bác sĩ Tô?” Giọng nói của Trương Gia vang lên dồn dập, tay thì
liên tục gõ cửa.

“Hửm? Có bệnh nhân à?” Tô Mộc đáp một tiếng, tận lực kéo
hàng lông mày đang dính chặt vào.

“À không… Vâng…” Trương Gia ngập ngừng: “… Bác sĩ Tô… Cậu
ba đến…”

Thuần Tưởng nhìn sang kem đánh răng bên cạnh, vừa đi vừa bôi, ngẩng
đầu lên đã thấy một chiếc xe Ferrari.

“Xe tốt.” Nhịn không được gật đầu tán thưởng, thầm nghĩ người bây
giờ thật sự là quá xa xỉ, toàn mua những thứ đắt tiền này.

Nhưng chiếc xe này cô rất thích, cô hắc hắc cười, trong những hãng
xe, cô thích nhất là Ferrari, cho dù mấy xe khác phong cách bao nhiêu,
cao bao nhiêu, cô cũng không bao giờ chảy nước miếng như khi nhìn