
Tô Mộc “quan sát” cô cũng càng nhiều hơn.
Đúng lúc đúng giờ, Thuần Tưởng xuất hiện trước
phòng bếp, hôm nay nha đầu này mặc một chiếc tạp dề màu xanh, có đường ren trắng tinh tế, hoa văn nhỏ dịu dàng. Tô Mộc cười, phát
hiện ngoài những trang phục đơn giản, Thuần Tưởng ít khi mặc
những quần áo rực rỡ như thế, ít nhất là khi làm việc trong
tiệm ăn. Nhưng ở trong phòng bếp, mỗi ngày cô đều mặc một chiếc
tạp dề khác nhau, chiếc tạp dề này thì Tô Mộc chưa từng nhìn
thấy.
Sao lại thấy không được tự nhiên vậy chứ ? !
Tô Mộc liếc mắt nhìn cô gái cột tóc cao, mặc chiếc tạp dề vô cùng dễ thương đang đánh trứng …
Đánh không ngừng, đánh liên tiếp, không hề có
dấu hiệu dừng lại, Tô Mộc hiểu rõ, xem ra hôm nay Thuần Tưởng lại làm điểm tâm ngọt rồi.
Tô Mộc bĩu môi, đứng dậy từ trên ghế, chuyển đến ghế sofa chờ.
Từ sau lần lấy anh ra làm con chuột thí nghiệm
đó, Thuần Tưởng trở nên rất cẩn thận, vì đồ ngọt rất “dùng
được” với anh nên lần nào có “sản phẩm mới”, cũng đều lấy anh ra “thử độc”, còn nói cho oai là “trả ân”, hừ !
Hôm nay, Thuần Tưởng lại đứng trước cửa tiệm ăn, đợi Tô Mộc xong việc.
Được rồi, cô thừa nhận, cô đi nhờ xe nhiều quá
thành nghiện rồi, nhưng cô thật sự không phải con người keo
kiệt, thật thế mà. Nên biết bây giờ là thời buổi nào rồi,
tiết kiệm được một giọt nước, tiết kiệm được một ít điện cũng là
tiết kiệm được nha .
Cho nên, Thuần Tưởng tin chắc, mình làm vậy chỉ là để tiết kiệm thôi, cũng là số xăng đó nhưng lại được đi nhờ
xe, không biết giảm được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn rất tiện
đường nữa.
Dĩ nhiên, người cho cô đi nhờ xe không phải không
được lợi gì, mỗi lần cô làm bánh ngọt đều đưa cho Tô đại
thiếu gia ăn đầu tiên mà, hơn nữa đó là độc nhất vô nhị, người ta muốn ăn còn được nha~
Nhưng thật ra có đôi khi, Thuần Tưởng cũng muốn mình
làm một số món ăn đem đưa cho Tô Mộc, dù sao cả ngày nàng đúng là không
ngừng tố thái, tố thái, về phần làm có ăn được hay không là một chuyện,
rồi ăn hết hay không lại là chuyện khác , cho nên căn cứ không thể lãng
phí nguyên tắc, tốt nhất vẫn nên tìm người cùng nhau ăn hết.
Nhưng nghĩ lại thì tính khí kỳ quái của tên kia không phải là cô chưa từng thấy, có thể đưa bánh ngọt cô làm
vào miệng Tô Mộc đã là kỳ tích rồi, đừng hỏi là biết anh ta
thích ăn cái gì.
“Thuần Tưởng!”
Cô còn đang suy nghĩ miên man, phía sau lập tức
truyền đến giọng nói quen thuộc, cô mạnh mẽ quay mặt lại, trong
phút chốc, điện giật sấm chớp đùng đùng, kinh ngạc vạn phần ….
Tóm lại, mấy từ ngữ hình dung này cứ loạn hết lên trong đầu cô …
So với cách làm việc nhanh chóng nhạy bén của
não bộ, miệng cô phải mất một lúc lâu mới nở nụ cười cứng
ngắc : “Tô… Tô Viễn … Thật, thật là trùng hợp …”
Rồi sao nữa ? Tiếp theo nên nói gì đây ? Quả
thật đầu óc Thuần Tưởng lúc này rất loạn, loạn vô cùng. Mấy
câu nói đã chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng biến mất hết.
“Đúng vậy, khéo quá.” Tô Viễn vẫn dịu
dàng như cũ, cô nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh, bây giờ
anh đã đổi sang kính sát tròng, không còn vẻ thư sinh khi đeo
gọng kính như ngày xưa nữa.
Thật ra cô rất muốn nói, thật sự, Tô Viễn, anh mang kiếng thì dễ nhìn hơn.
Hơi mím môi, Thuần Tưởng lại không nói gì được.
“Đang làm gì vậy ? Đợi … bạn trai sao ?” Thấy cô không tránh mình nữa, anh tiếp tục hỏi.
“Bạn trai, bạn trai …” Thuần Tưởng nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu cười với anh : “Đúng vậy, đang chờ anh ấy.”
“Để bạn gái chờ lâu như vậy, người đàn ông như vậy thật không tốt.” Tô Viễn nửa đùa nói: “Nếu như là anh, anh sẽ không để bạn gái mình chờ như vậy”
“Không phải.” Thuần Tưởng lắc đầu nói: “Là
em tan việc sớm, anh ấy rất bận, đàn ông mà, nên lấy sự nghiệp làm trọng, em hiểu mà … Cũng là… Tuỳ tiện nói xấu bạn trai
của người ta, người đàn ông như vậy mới là không tốt đó …”
Tô Viễn nghe thấy Thuần Tưởng nói vậy, không khỏi sửng sốt, đưa tay sờ sờ đầu Thuần Tưởng: “Tiểu nha đầu, nhanh mồm nhanh miệng từ lúc nào vậy, bạn trai em thật sự dạy dỗ em rất tốt nha, không tệ, vậy anh cũng yên lòng.”
“Anh yên tâm cái gì chứ…” Thuần Tưởng bĩu môi, thuận tay đẩy móng vuốt của Tô Viễn ra.
Không khí nhất thời lâm vào khó xử, Thuần Tưởng nghĩ
là Tô Viễn sẽ rời khỏi, ai mà biết hồi lâu sau anh vẫn không
đi, cô liếc mắt nhìn Tô Viễn đang đứng song song với mình, phẫn
nộ mở miệng hỏi: “Này, anh cũng đợi người ta mà phải không ? Sao anh lại đến