Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324270

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

m
thản nhiên là mấy, đành để ai kia chịu thiệt một chút, tuy hơi biến
đổi chuyên môn của ai kia nhưng cô lại không cảm giác được mình đang
nói dối, có người đã từng nói mà, người cao cấp thì cũng đều là
động vật thôi. Tên kia chữa bệnh cho người, vậy cứ coi như một nửa là
trị cho động vật, về phần anh ta có thể chữa bệnh cho con chó này
không thì… Cô cũng không rõ lắm, bác sĩ mà, bác sĩ cũng có bằng cao
cấp chứ!

“A, trùng hợp như vậy cũng tốt.” Triệu Cảnh Hàng đáp một
tiếng.

Nói xong, hai người đứng yên tại chỗ, đột nhiên không còn đề tài
gì để nói. Đứng một hồi lâu, Thuần Tưởng mới phát hiện bây giờ trông
cô cực kỳ mất hình tượng!!!

Quần ngủ rộng thùng thình mặc ở nhà, dép lê màu xanh lam hình
khối vuông, tóc thì rối bời, buộc lung tung, tóm lại là vô cùng xấu
xí.

“Chuyện đó… Nếu không có gì thì tôi đi trước đây…” Thuần Tưởng
lấy tay lay lay hai cái bím tóc rối tinh của mình.

“Đợi chút, tôi muốn tiếp tục hàn huyên với cô.” Triệu Cảnh
Hàng thấy Thuần Tưởng định bỏ đi, vội vàng mở miệng trước, định chuẩn
bị nói tiếp thì lại bị một người khác cắt ngang.

“Ở đây làm gì thế? Thế nào? Hai người quen biết nhau? Sao không
vào nhà mà hàn huyên đi? Đứng ở ngoài này hóng gió sao?” Giọng
nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại mạnh mẽ đến ghê gớm
truyền đến, Triệu Cảnh Hàng và Thuần Tưởng đều ngây ngẩn cả người.

Giọng nói này, con bà nó! Thuần Tưởng không cần quay đầu cũng biết
người nọ là ai, chỉ là… Sao anh ta lại đi ra đây chứ? Còn nói những
lời này, vừa rồi cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Triệu Cảnh
Hàng nên mới kiếm cớ vào trong, không ngờ tên kia lại… Đúng là thích
làm cô khó xử mà.

Dĩ nhiên, không muốn nói gì nhiều, cũng không phải do Thuần Tưởng thấy
Triệu Cảnh Hàng là người xấu hay không thích đến gần gì, đúng ra mà
nói thì quen được người có quyền thế thì ở phương diện nào cũng
đều tốt nhưng… Không biết vì sao, Thuần Tưởng lại rất sợ, sợ thương
nhân như Triệu Cảnh Hàng đã mò mẫm lăn lộn trên thương trường nhiều
năm, đã tôi luyện thành một thương nhân cáo già.



“Ơ, đây không phải là Tô Đại thiếu gia sao, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Triệu
Cảnh Hàng nương theo giọng nói xoay đầu lại, thấy Tô Mộc, đầu tiên hơi sửng
sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, nở nụ cười công thức hoá, chạy
đến chào hỏi cùng Tô Mộc chào hỏi.

Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn hai người kia, chắc là quen nhau đây! Lúc này
xoay mặt lại nhìn Tô Mộc, đúng, người này quả là giống Triệu Cảnh
Hàng, ngay cả nụ cười hiện giờ cũng giống nhau như đúc.

“Giám đốc Triệu, người bận rộn như anh sao lại rảnh rỗi đến đây
chứ?” Tô Mộc hừ hừ cười, đi đến bên cạnh Thuần Tưởng, đưa tay khoác
lên vai cô, hành động tự nhiên đến không ngờ.

Tôi và anh quen thuộc lắm sao? Thuần Tưởng bĩu môi, nhún vai, thôi thì
cứ giữ lại chút mặt mũi ít đến đáng thương của anh ta đi.

“A… Anh quen với cô Thuần Tưởng à?” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc,
rồi ánh mắt lại ý vị lướt qua đôi tay đang khoác lên đôi vai kia.

Anh ta làm sao mà biết tên cô chứ? Thuần Tưởng đột nhiên nhớ lại, hình
như cô chưa từng đề cập đến, Triệu Cảnh Hàng hình như cũng chưa từng
hỏi, vậy làm sao mà anh ta biết được?

“Bình thường, chỉ là hàng xóm mà thôi.” Tô Mộc buông tay đáp trả,
tiếp tục nói: “Anh cũng quen với Thuần Tưởng mà, dù sao cô ấy làm
việc ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen cũng khó.”

“Sặc!! Cái gì?” Thuần Tưởng kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Tô Mộc: “Anh
vừa nói cái gì vậy? Chuyện đó…”

Cái gì gọi là “Cô ấy làm ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen
cũng khó chứ?” Ai là ông ngoại anh ta chứ? Vương sư phụ, Lão Vương sao?
Triệu Cảnh Hàng này thật là! Đúng là quá mức giảo hoạt! Vì sao không
nói với cô chứ? Triệu Cảnh Hàng biết tên họ của cô… nhất định là do
Lão Vương nói đây.

Vậy mà còn làm như không quan hệ đến mình, có gì để giấu diếm
cơ chứ? Thuần Tưởng không hiểu rốt cuộc người này đang suy nghĩ điều
gì, cũng cảm thấy cảm kích Tô Mộc, tại sao Tô Mộc lại cố ý nói ra
thân phận của Triệu Cảnh Hàng chứ? Chắc là sợ cô không biết rồi lại
mắc bẫy đây mà!

“A, thì ra là hàng xóm…
Lúc nãy Thuần Tưởng có nói đến bác sĩ thú y, chẳng lẽ…” Vội
vàng chuyển đề tài, Triệu Cảnh Hàng quả là khôn khéo, nhẹ nhàng chuyển
đề tài trở về Tô Mộc.

“Bác sỹ thú y?!” Tô
Mộc thu lại nụ cười, nhăn mày liếc nhìn tiểu nha đầu đang cúi gằm mặt
kế bên.

Thuần Tưởng làm bộ như không
nghe thấy, vội vàng nói: “Nế


80s toys - Atari. I still have