
ới câu lạc thật sớm. Nó tính gọi cả An tới để giảng hòa hai người, nhưng hôm nay An không đi học, gọi cũng không nghe máy. Thôi vậy. Bánh đặt rồi, quà cũng đã chuẩn bị, kế hoạch cũng đã bàn bạc với mọi người từ mấy hôm trước, khi Nguyên đi đón hụt nó về thì vẻ mặt bất ngờ và xúc động sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ tới viễn cảnh đó, con bé vừa đi vừa cười một mình.
Vào tới sân, nó trông thấy một chiếc ô tô quen thuộc. Là xe An mà? Cả biển số, cả con gấu bông treo lủng lẳng trên gương chiếu hậu đều khớp với trí nhớ nó. Không thấy An trong xe, đi đâu rồi? Chắc chắn không phải tìm nó rồi. Con bé chột dạ, tới để kêu Nguyên tránh xa nó sao? Thật là! Nói tới vậy mà vẫn không bỏ ý định nữa.
Nó ngó qua phòng tập, Nguyên không có đây. Đúng là gặp Nguyên rồi. Con bé đi ra gần cầu thang. Nó nghe thấy tiếng cãi vã phía bên kia cánh cửa, y như mấy hôm trước. Rồi, một chút tò mò thôi thúc, nó không mở cửa ra mà ghé sát tai nghe trộm hai người đó tranh cãi điều gì.
- Nếu biết mọi chuyện, nó có thể ở bên anh nữa không?
- Tôi đã nói lần trước rồi. Tôi sẽ không thay đổi đâu.
- Hừ. Anh chỉ nghĩ cho bản thân anh thôi. Anh đâu quan tâm Lucky sẽ dằn vặt thế nào?
- Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô. Nhưng tôi không còn ý định trả thù, nên cô không cần phải tới đây nữa đâu.
Con bé định mở cửa vào can ngăn khi thấy giọng An trở nên gay gắt, rồi nó khựng lại ngay khi Nguyên nói tới từ “trả thù”. Trả thù ư? Trả thù ai? Và vì điều gì? Bụng con bé cồn cào, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, nó chợt nhớ tới phản ứng của Nguyên khi biết nó là tiểu thư của tập đoàn The King.
- Anh không hiểu chút nào hết. Anh có nghĩ tới cảm nhận khi yêu một người mà cả gia đình anh ta bị chính bố mình hại không?
Ù ù… An vừa nói gì? An vừa nói gì? Tai nó chạy dài những tiếng như cánh quạt quay, đầu óc trở nên trống rỗng. Với việc này, nó nên phản ứng thế nào? Mà không, có khi nó nghe nhầm, An và Nguyên chỉ đang tranh cãi về chuyện Nguyên nên tránh xa nó thôi mà. Không gì hết, không gì ngoài việc đó. Con bé ngồi phịch xuống, nước mắt chảy dài trên má. Sao lại khóc chứ? Có gì mà phải khóc, An và Nguyên chỉ tiếp tục cuộc cãi vã hôm trước thôi mà, ngoài ra chẳng có thêm chuyện gì khác. Nó muốn nghĩ vậy, nhưng những giọt mặn chát ấy như đang tát nó cú trời giáng mà cảnh báo rằng không thể phủ nhận được sự thật. Không thể với thứ khủng khiếp nó vừa nghe thấy.
Con bé gạt nước mắt, nhưng cứ giọt này nối tiếp giọt kia, không ngừng, dù nó có gạt bao nhiêu lần đi nữa. Nó nên làm gì? Xông vào bắt hai người đó nói hết những chuyện họ giấu nó hay là chạy thật nhanh khỏi đây trước khi họ phát hiện và giả vờ như chưa từng nghe thấy? Ít nhất nó phải làm được một trong hai điều đó chứ? Nó không muốn làm gì hết, chỉ muốn mình chưa từng nghe thấy những điều đó, chỉ muốn mình cứ bị lừa dối thế suốt đời.
Nó cố đứng dậy, nhưng đầu gối run rẩy không cho phép nó làm điều đó. Tay chân hoàn toàn không hoạt động theo suy nghĩ, nó cứ ngồi đó, không buồn lau nước mắt và không thể quyết định được.
Tiếng mở cửa ngay sát bên, Lucky không buồn quay sang, mắt nó cứ dính chặt xuống sàn nhà.
- Em… em làm gì ở đây?
Nó không trả lời, chỉ ngước nhìn Nguyên mà không biết phản ứng thế nào. An chạy xộc ra ngay khi nghe Nguyên nói câu đó, con bé trợn tròn mắt, tái mét mặt khi thấy Lucky, phản ứng đó như thêm khẳng định những gì nó nghe thấy.
- Mày… mày… sao lại ở đây?
Con bé vẫn im lặng nhìn hai người đó. Cả ba bất động một lúc, rồi An ngồi xuống, rút khăn tay lau nước mắt cho nó. Lucky tóm hai bắp tay An, giữ thật chặt.
- Anh đi luyện tập đi. – Nó nói khi mắt vẫn nhìn trừng trừng An, vì nó không đủ can đảm nhìn vào mắt Nguyên lúc này.
- Nhưng…
- Chỉ lúc này thôi. – Nó quát lên – Xin anh đấy!
Nguyên lặng lẽ rời đi.
- Mày… ở đây từ bao giờ?
- Nói đi. – Lucky bấu chặt hơn vào tay An – Nói hết những gì mày biết.
- … Tao xin lỗi… vì đã giấu mày. Nhưng…
- Nói. – Nó ngắt lời An – Tao chỉ cần mày nói thôi. Làm ơn.
An ứa nước mắt rồi thở dài buồn rầu:
- Thôi được. Dù gì mày cũng là người nên biết rõ mọi chuyện nhất.
Rồi, An kể hết mọi chuyện cho nó nghe. Doanh nghiệp TS Town mà Lucky nhờ An điều tra là khởi nguồn mọi câu chuyện. Thực ra An đã điều tra xong từ lâu rồi, nhưng vì phát hiện ra một điều không nên phát hiện, con bé giả vờ như không biết, rồi sang Châu Âu để Lucky từ bỏ việc điều tra. TS Town từng là một trong những tập đoàn tài chính thành công nhất 20 năm trước. Một trong những nhân viên thân tín nhất của chủ tịch tập đoàn đó đã làm giả giấy tờ, sổ sách, đồng thời ăn cắp số liệu rồi mất tích khiến chủ tịch phải vào tù, như rắn mất đầu, tập đoàn đứng trên nguy cơ sụp đổ. Đúng lúc đó, bố xuất hiện, ép vị chủ tịch đó bán toàn bộ cổ phẩn của mình với giá rẻ mạt để cứu TS Town. Nhưng sau đó, bố đột ngột bán cho một tài phiệt nước ngoài rồi dùng số tiền đó tạo dựng nê