Snack's 1967
Cảnh Xưa Người Cũ

Cảnh Xưa Người Cũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322675

Bình chọn: 8.5.00/10/267 lượt.

i đưa Huy thả dài theo bờ sông với nét buồn in trong màn sương trên mắt . Huy trầm giọng:

- Em bỏ đi . Cũng tại anh . Nếu biết Thư quen với gia đình, anh đâu đưa
cô ấy theo cùng, cho sinh ra chuyện . Xin lỗi em nghen Chi.

Cô đẩy tóc về phía sau, gật nhẹ:

- Mình noí chuyện khác đi ha, nhắc đến Thư Thư , nản lắm.

- Ừm, mình lên cầu Mỹ Thuận với các bạn đi ha . Chắc tụi nó thích lắm, gần mấy tiếng đồng hồ rồi mà chưa về.

- Người ta bán hàng và chụp ảnh đông lắm . Mình đi anh.

Đứng trên cầu thật lâu, Huy gợi chuyện, giọng ngọt ngào:

- Nhã Chi à! Em có biết tại sao Thư Thư bốc đồng như vậy không ? Chứ đi
chơi với anh mấy tháng nay, Thư vô tư, hiền lành lắm đó.

Cô nhìn hàng cây xanh lớp lớp kéo dài dưới cầu, đáp:

- Chuyện xưa lắm . Thư không quên, nên có dịp, cơn giận bộc phát . Em
không trách Thư Thư đâu . Nếu là em trong hoàn cảnh ấy, chắc không phấn
đấu đến ngày ra trường như cô ấy bây giờ vậy . Nhưng dù sao em và Thư
cũng là lớp hậu bối, đâu có ân oán mà ghét nhau.

- Em và Thư vẫn thường gặp nhau chứ ?

- Hồi nhỏ học chung lớp . Thư học giỏi lắm . Mẹ em là cô giáo của hai
đức . Thư cũng thích em và kính trọng bà . Sau khi biết chuyện, Thư xin
đổi qua lớp khác học.

Huy gật gù, mắt ngắm Nhã Chi :

-
Tính em hiền lành, dịu dàng và bình tĩnh trước mọi tình huống . Còn Thư
khác em nhiều . Cô ấy vui vẻ, hoạt bát, tính tình dứt khoát.

-
Thư Thư lo cho bản thân thì ít, cô ấy còn phải lo cho ông bà ngoại và mẹ của Thư nữa . Cho nên, vừa đi học vừa đi dạy, Thư giỏi hơn em nhiều lắm . Tuy Thư không thương và không thích gặp ba Khải, nhưng ông hay khen
Thư trước mặt nội và em . Bà gọi Thư về gặp là để cho tiền đóng học phí . Nhưng từ nhỏ đến giờ, Thư chưa hề chào bà hay xin tiền, gặp mặt trò
chuyện còn chưa có.

- Thư quá đáng như vậy sao ?

-
Chắc tại Thư nghe ông bà bên ấy thêu dệt sao đó nên ghét và oán hận ba
mẹ của Chi ghê lắm . Đụng mặt, Thư cũng không hề chào nữa.

- Sao kỳ vậy ? Dù sao cũng là người một nhà mà, tại sao Thư căng thẳng vậy ?

Nhã Chi nhìn bàn tay Huy nắm lấy năm ngón tay mình xiết lại như tỏ ý thông cảm cho sự chịu đựng của cô . Nhã Chi trầm lặng:

- Ba Khải, mẹ Thư và mẹ Ngọc của em học chung lớp rất yêu thương nhau,
ba người như một vậy . Thời gian trôi qua, ba Khải thương mẹ Ngọc, hai
người gắn bó với nhau và định đi đến hôn nhân . Nhưng mẹ của Thư cũng
yêu ba Khải, bà doa. nếu mẹ Ngọc và ba đám cưới, bà sẽ tự vẫn . Ba sợ và tội nghiệp, vì ông bà ngoại Thư nghèo là tá điền của nội mà.

- Ba không thương mẹ Thư thật sao ?

- Ông chỉ thương như bạn mà thôi . Tình yêu ông dành cho mẹ em rồi . Một trái tim đâu thể yêu cùng một lúc hai người, đúng không ?

Huy nhìn Nhã Chi , cười . Cô nhướng mắt hỏi:

- Em noí không đúng sao, anh nhìn em vẻ kỳ kỳ vậy ?

- Thì đúng, ai noí gì đâu . Tự anh ngạc nhiên về nhận xét của em thôi.

- Sao mà ngạc nhiên ? Em qua thời sinh viên rồi mà.

- Tự anh nghĩ, kinh nghiệm bản thân đã giúp em thấu đáo chuyện của con tim một cách chính xác, không được sao ?

Nhã Chi cười thật hiền . Người đàn ông nào yêu và sống bên cô gái này ắt hẳn sẽ nhận được hạnh phúc . Giá mà...

- Anh nghĩ, em đã và đang yêu là chuyện bất bình thường sao ?

- Đâu có . Em đáng yêu lắm, dĩ nhiên là phải được yêu rồi.

- Thật vậy sao ? Anh có ý đó từ bao giờ em không hay vậy ?

Quốc Huy nhún vai, cười, anh gợi chuyện:

- Rồi sau m ẹ Thư có được ba em cưới không ? Kể anh nghe đi.

Nhã Chi định hỏi tiếp, nhưng thấy Huy tránh né bằng nụ cười, nên cô lắc đầu đợi dịp khác.

- Mẹ Thư có thai với ba, buộc bà nội đứng ra chấp nhận . Vì ngay từ đầu
bà đã phản đối, cấm tuyệt ba không được gặp mẹ Thư . Giờ chuyện có con
với mẹ của Thư bị đồn ầm lên, bà phải chịu, vì sợ láng giềng kêu tiếnga
''c, chứ nội bất mãn lắm.

- Là Thư bây giờ đó sao ?

- Không . Chị Tâm, chị của Thư, giờ có chồng, cũng khá giả lắm.

- Sao không giúp ông bà, để cho Thư gánh vác một mình ?

Nhã Chi thở dài:

- Nghe nội kể, bên chồng chỉ không muốn làm sui với bà điên, chỉ muốn
kết giao với nội thôi nên vợ chồng chị ít về bên ấy lắm . Chị lén lút
giúp đỡ Thư nhưng ít thôi, vì ba mẹ chồng quản lý cả.

- Thì ra là vậy . Lúc ba cưới mẹ của Thư, mẹ em ra sao ?

Cô nhăn mặt, lắc nhẹ đầu, nhún vai tỏ vẻ chán nản.

- Mẹ em bằng lòng lên xe hoa với một ông giáo cùng trườn g. Sau đó em ra đời và ba em mất vì bệnh . Mẹ em ở vậy . Thời gian sau, mẹ Thư bị bệnh
tâm thần, ngoại Thư đem về nhà chăm sóc . Nội mới tác hợp ba Thư và mẹ
của em, có làm tiệc mời cả làng đến dự để mẹ em không tủi thân . Nhất là ông bà ngoại em nở mặt, bởi ngoại của em là người có địa vị trong địa
phương, giàu có rất xứng thông gia với nội . Bà quý mẹ em từ kiến thức
đến cách xử thế là vậy đó.