
ong khi ông ngồi bên
Thư . Cô bé nắm tay ông, nhỏ nhẹ kể:
- Con biết không làm sao giấu được ngoại . Đành phải kể lại cho ngoại yên lòng thôi.
- Có vậy chứ . Ngoại nuôi con từ nhỏ, làm sao ngoại không biết được.
- Ngoại à! Bằng bất cứ giá nào, con cũng phải điều trị cho mẹ khỏi hẳn . Chứ nhìn bà sống không ra sống, con khổ lắm.
- Ai đành lòng như vậy . Nhưng già rồi, ngoại đâu có khả năng, biết làm sao giờ.
- Con biết tính ngoại mà . Ngoại à! Con nhất did.nh đưa mẹ con lên đây
là vì anh Huy có giao cho con số tiền, bảo rằng của ba con cho.
- Vậy sao ? Thằng Huy làm bác sĩ, con nhờ nó có phải không ?
- Con đâu có cho ảnh gặp mà nhờ . Vả lại, anh ấylàm việc ở bệnh viện thành phố, còn ở đây là Biên Hoà mà, ngoại quên sao ?
Ông gật gù cười:
- Mới đó rồi quên . Mà sao con lại giận thằng Huy ? Ngoại thấy nó thương con lắm mà . Cứ một tuần hoặc hơn là nó về thăm ngoại, hỏi thăm con đủ
thứ hết . Nó hỏi địa chỉ của con, nhưng ngoại đâu có biết mà nói . Nhiều lúc ngoại nghe nó than thở nên biết thằng Huy thương c on.
-
Ngoại đừng có thấy vậy mà lầm . Nhã Chi được ba má anh ta chấp nhận là
dâu, cho về nhà ở . Họ đang chọn ngày làm lễ cưới đó . Bộ ngoại muốn Thư về làm vợ lẽ của ông bác sĩ nhiều chuyện đó sao ? Cho ngoại hay nha .
Con ghét anh ta, trời còn phải biết đó.
- Thương hay ghét đây ? Ngoại chắc chắn là thằng Huy thương con thật.
- Thương mà chứa chấp con bé và bà ấy trong nhà . Ngoại đừng có nhắc nữa . Con ghét lắm . Nói chuyện về mẹ con nè, ngoại nghe không ?
Ông cười bởi nét phụng phịu của cô.
- Thì nói đi, chưa nói làm sao ngoại nghe được.
- Ngoại đó, lần nào gặp con, ngoại cũng nói tốt cho ông bác sĩ trời đánh đó hết . Tại ngoại chưa nghe anh ta mắng con, ngoại mà nghe rồi tức
chết luôn đó.
- Mắng làm sao ? Chắc là con cũng làm dữ với người ta lắm, chứ ngoại biết thằng Huy điềm đạm, tốt bụng và thương con nhiều.
Thư ngả người, lém lỉnh hỏi:
- Mỗi lần về thăm ngoại, bộ anh ấy mua trà ngon cho ngoại chứ gì ?
- Sao con biết ? Ờ, thì nó biết người già thích uống trà nên muốn lấy
lòng ông già này chút vậy mà . Nếu không có cháu ngoại gái thì dễ gì.
Ông cũng cười theo Thư . Cô ngước lên hỏi:
- Có cả bánh ngọt đặt biệt nữa, đúng không ?
- Chẳng lẽ uống nước trà không ? Thì phải có bánh mới đủ vị chứ.
- Cho nên ngoại cũng bênh vực anh ấy "đủ vị" luôn.
Ông thật vui khi thấy Thư tươi tắn hơn :
- Nè. Thư! Mẹ con đỡ nhiều rồi, nhìn ngoại biết chào hỏi . Thật là ngoại không thể nào ngờ được . Nếu biết tiền ít mà hết bệnh như vậy, ngoại
đâu để đến ngày nay.
- Không đơn giản đâu ngoại . Ông bác sĩ là Việt kiều đó mới về nước, chuyên trị bệnh như mẹ con vậy . Vợ Ông ấy
ngày xưa bệnh vì chứng kiến cảnh con chết cùng cha mẹ bà ấy trong hố bom . Bà may mắn sống nhưng điên tỉnh như mẹ của con . Hồi đó ông ấy nghèo, đâu có tiền lo cho vợ, may mắn sau này có ông Pháp thương điềi trị mới
khỏi.
- Rồi ông ấy giờ đây giúp đỡ mẹ con ?
- Dạ, vợ
Ông ấy chết bên Pháp . Ông trở về nước với tâm nguyện nên vào đây phục
vụ miễn phí, nhưng tùy gia cảnh nữa . Nhờ người bạn giới thiệu con gặp
và kể lại chuyện đời của mẹ con . Ông ấy cảm động nên giúp với điều
kiện...
- Điều kiện gì ? Thư Thư à! Con còn trẻ, đừng có đem cả cuộc đời để đền ơn đáp nghĩa cho ông ấy nhá . Ngoại không cam tâm đâu.
- Trời ơi! Ngoại nghĩ gì vậy ? Ông ta già hơn cả ba con, dám bằng ngoại lắm à . Bộ ngoại tưởng ông ta để ý con hả ?
- Vậy chứ điều kiện gì ? Thư Thư à! Con đừng làm cho ông ngoại hồi hộp
nữa . Ngoại không muốn ai lợi dụng như mẹ con ngày xưa vậy.
Thư cười, ôm cánh tay ông, giải thích:
- Con biết rồi . Thấy mẹ con khổ thế nào là kinh nghiệm con tầng ấy .
Ngoại à! Con bây giờ chín chắn rồi, dễ gì trao đổi phần thiêt. về mình . Nhưng nếu con làm vợ của một bác sĩ giàu lòng nhâ ái, cơ ngơi khá giả,
có phương tiện xuất ngoại như ông ấy cũng là điều tốt vậy ngoại . Miễn
mẹ con bình phục là được rồi.
- Vậy là con nhận lời rồi sao ?
- Nhận lời gì ?
- Thì làm vợ Ông ấy đó.
Thư nhướng mắt, cười, lắc đầu rồi nghiêng măt. nhìn ông:
- Ông ngoại à! Ai thèm cưới con gái của bà điên chứ ? Ông bác sĩ muốn
con dạy hai đứa con của ông ấy tiếng Anh và tiếng Việt của mình nè . Bao giờ hai cô cậu ấy giỏi, xem như con trả công và chi phí thuốc men cho
mẹ con đến ngày bình phục đó, ông ngoại à.
- Vậy cũng tốt chứ sao . Sẵn dịp con ôn bài cho giỏi luôn.
- Ngoại không thấy thiệt thòi về phần con hay sao ? Lỡ hai cô cậu này
lười biếng không chịu học, thời gian kéo dài, chắc chết con luôn . Trong khi mẹ con chỉ cần năm ba tháng là hết bệnh rồi . Ông ấy già nên có
kinh nghiệm . Tại con thương mẹ, nên con mới chịu, chứ nếu không, dễ gì
con chịu cho ông ta buồn chứ.
- Con dạy có tốn