XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211583

Bình chọn: 10.00/10/1158 lượt.

vỗ nhẹ lên lưng cô, mưa vẫn ào ào trút xuống, anh liền nói: “Không sao
đâu, em đừng sợ. Chúng mình về nhà nghỉ ngơi được không em?”

“Trong phòng mất điện, mất cả nước nữa...”, Tư Tồn nói ngắt quãng. Cô vừa cùng Tiểu Điền đi ăn về, thấy trời vừa đổi sắc, cô liền vội vội vàng vàng
chạy về cho kịp trước khi trời mưa. Ai dè, trong nhà tối om, cả điện lẫn nước đều mất. Bên ngoài sấm chớp giật đùng đùng như có ma quỷ. Cô sợ
hãi nép người xuống gầm giường, gió lạnh thổi toang cửa sổ, tràn vào
trong nhà. Cô lehông muốn ở trong đó thêm một phút nào nữa nên đã chạy
chân đất ra ngoài. Cô chỉ biết chạy về phía công xưởng của Mặc Trì vì
với cô, anh chính là vị thần bảo hộ, nơi nào có anh, nơi đó sẽ an toàn.

Mặc Trì ôm cô vào lòng và nói: “Đừng sợ, anh sẽ giúp em sửa đèn, sửa nước. Có anh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Tư Tồn vẫn đang run lên bần bật nhưng đã trấn tĩnh lại rất nhiều. Mặc Trì
bước đi khó khăn. Hai tay cô dìu anh, chiếc ô lúc này đã trở nên không
cần thiết, anh liền đóng nó lại Căn hộ của Tư Tồn ở trên tầng bốn. Khi
vừa vào đến cửa, Mặc Trì dựa ngay vào tường, không động đậy nổi. Trong
phòng tối mịt, quả nhiên có cảm giác u ám đáng sợ. Đột nhiên một tia
chớp lóe lên, Tư Tồn sợ hãi nép vào lòng Mặc Trì.

“Đừng sợ!” Mặc
Trì nắm chặt tay cô, thở hổn hển rồi nói: “Trong tủ có một hòm dụng cụ,
bên trong có đèn pin, em hãy mang ra đây, anh sẽ kiểm tra cầu chì cho
em”.

Tư Tồn bán tín bán nghi chạy về phía tủ, quả nhiên cô tìm
thấy một hòm dụng cụ màu vàng. Cô chiếu đèn pin lên soi. Đột nhiên, Mặc
Trì cởi áo sơ mi ra, lau khô nước mưa trên người, sau đó kéo cô ra chỗ
thùng điện biểu.

Mặc Trì mở thùng điện biểu và nói với Tư Tồn:
“Em chiếu vào bên trong cho anh, chếch sang trái một chút”. Tư Tồn cầm
đèn pin trong tay và máy móc làm theo những gì Mặc Trì nói. “Được rồi,
em đừng động đậy!” Mặc Trì nói: “Quả nhiên là hỏng cầu chì, để anh thay
cái khác cho em”.

Anh quay lại phòng khách và lôi từ hòm dụng cụ
ra một chiếc cầu chì mới. Tư Tồn phục sát anh đất: “Đến cái này mà anh
cũng biết à?” Trong ấn tượng của cô, anh là một thư sinh cao quý, thanh
tao nho nhã, sống trong nhung lụa, mọi việc trong nhà không bao giờ anh
phải nhúng tay làm. Mặc Trì cười nói: “Anh đã từng nói với em, mọi việc
trong công xưởng anh đều có thể làm được, trong đó có cả sửa điện, sửa
đường ống nước”.

Tư Tồn chuyên tâm chiếu đèn pin cho Mặc Trì làm
việc. Nước mưa từ trên người cô chảy xuống, chẳng mấy chốc tạo thành một vũng nước nhỏ trên sàn nhà. Mặc Trì nói: “Cẩn thận kẻo làm rớt nước vào điện biểu”. Anh thay cầu trì một cách thành thạo. Khi anh vừa bật lại
công tắc, phòng đã sáng trưng. Tư Tồn như trút được gánh nặng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi lúc nãy giờ đã nở nụ cười: “Mặc Trì, cảm ơn anh”.

Toàn thân cô ướt như chuột lột, nước vẫn không ngừng chảy xuống sàn. Mặc Trì lại lết về phía van nước, trong chốc lát anh đã sửa xong đường ống dẫn
nước. “Ổn cả rồi, em đi tắm trước đi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh”.

Tư Tồn nhanh tay đẩy anh tới cửa phòng tắm. “Anh còn nói em nữa, anh còn ướt hơn em ấy”.

Mặc Trì quay người lại nói: “Anh không sao đâu, em cẩn thận kẻo bị cảm...”

Tư Tồn đột nhiên dài mặt ra: “Mặc Trì, nếu anh không muốn làm em khó chịu, anh hãy mau đi tắm đi”. Áo ba lỗ trên người Mặc T đã ướt đẫm nước, ở
phía dưới, quần của anh dính chặt vào chân giả. Mặc Trì đang đứng thần
người thì đã bị Tư Tồn đẩy vào phòng tắm. Cô còn nhét vào cho anh một
chiếc ghế gấp. Cô nghĩ chân của Mặc Trì không tốt nên chắc chắn anh phải ngồi để tắm.

Cô nghe thấy tiếng nước dội xuống sàn vang lên, nhưng đến khi tiếng nước ngừng chảy, Mặc Trì vẫn chưa đi ra.

Một lúc sau, cô mới nghe thấy anh nói lí nhí: “Tư Tồn, em có khăn tắm to không?”

Tư Tồn lúc này mới hiểu ra và tự cốc vào đầu mình một cái. Quần áo của Mặc Trì đều ướt nhèm cả rồi, tắm xong anh lấy đâu không có quần áo để thay. Cô tự trách mình quá vô ý liền mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ thể thao mới và đặt trước cửa phòng tắm.

Trong chốc lát anh đã mặc xong quần áo và chầm chậm bước ra ngoài.

Anh vừa tắm qua nước nóng, toàn thân vẫn đang tỏa ra hơi nước. Tư Tồn dìu
anh ngồi lên sô pha, còn mình đi chải tóc. Đợi cô tắm giặt xong, Mặc Trì đã đeo lại chân giả và thu xếp gọn gàng thùng dụng cụ.

Bên ngoài sấm chớp vẫn chưa dứt nhưng Tư Tồn không còn cảm thấy sợ hãi, ngược lại cô cảm thấy căn phòng nhỏ của mình ấm áp vô cùng.

Cô đứng bên cạnh anh và dùng khăn lớn lau đầu. Anh. đột nhiên hỏi: “Bây giờ em có còn nói “không cần” với anh nữa không?”

Tư Tồn thần người ra một lúc, đột nhiên như hiểu ra tất cả: “Mặc Trì, có
phải tất cả do anh gây ra không? Lúc anh đến lắp điều hòa đã cô" ý làm
hỏng cầu chì với vòi nước”.

Mặc Trì không nhịn nổi nữa liền phì
cười: “Ai bảo em nói cái gì cũng “không cần”. Anh thì lại muốn xem có
phải em đã biến thành nữ siêu nhân không, việc gì cũng không cần anh
giúp”.

Tư Tồn giống hệt một c