
nghỉ đi”.
Mặc Trì xoa xoa trán: “Anh vẫn còn Tất nhiều việc phải làm”.
Tư Tồn vội đẩy anh về gian phòng nhỏ trong văn phòng anh: “Có việc gì giao hết cho em, anh mau đi ngủ đi”.
Tư Tồn lập tức bắt đầu công việc, ban ngày tiếp tục làm những công việc
thường nhật trong xưởng, tối đến lại chôn chân trong phòng tư liệu, chọn từng tâ'm ảnh có thể dùng được ra, sau đó lại vác máy ảnh đến phòng
trưng bày, tìm sản phẩm mẫu, chụp ảnh, rồi tìm người rửa ảnh. Thức trắng hai đêm, cuối cùng cũng đã phối xong ảnh, giao bản thảo tới văn phòng
của Mặc Trì.
Trong văn phòng không có người, Tư Tồn tới trước
cửa phòng nghỉ, gõ nhẹ ba hồi. Quả nhiên nghe thấy giọng Mặc Trì lí nhí: “Mời vào”.
Vừa đẩy cửa phòng ra, mắt Tư Tồn đã ươn ướt. Căn
phòng chật chội đến nghẹt thở, diện tích chỉ vỏn vẹn tám mét vuông,
không có gì ngoài một chiếc giường đơn, một chiếc bàn làm việc, và một
giá sách bằng gỗ đằng. Cô nhớ lại căn nhà rộng rãi thoáng đạt của nhà họ Mặc, nhớ lại phòng ngủ rộng lớn và thư phòng khổng lồ hầu như thuộc sở
hữu của riêng anh. Nghĩ đến đây, lòng Tư Tồn quặn thắt.
Không khí trong phòng ngột ngạt. Mặc Trì vừa đứng dậy, thấy Tư Tồn bước vào với
bản thảo trong tay, anh cười vui ra mặt: “Xong hết rồi hả em?”
Tư Tồn gật đầu: “Anh kiểm tra lại đi, nếu không có vấn đề gì em sẽ gửi tới xưởng in”.
Mặc Trì chỉ giở xem qua loa, rồi giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Rất tốt”.
Hôm đó, bản thảo của Sổ tay giới thiệu sản phẩm được đem tới xưởng in, Tư
Tồn ở đó theo dõi người ta sắp chữ, rồi lại yêu cầu xưởng in phải bảo
đảm cuối tháng Tư nhất định phải gửi toàn bộ bản in tới Tư Chi Thanh,
chỉ thiếu mỗi nước ép xưởng trưởng ký tên điểm chỉ.
Ngày đi
Thượng Hải, họ không mang theo hành lý, chỉ kéo theo một vali đựng đầy
sổ tay giới thiệu sản phẩm vừa mới in. Tư Tồn không cho Mặc Trì động vào những thứ đó, chân anh không cho phép mang vác nặng, nếu có sự cố gì
thì nguy. Cô nhờ người gửi vali qua đường hàng không, tới lúc xuống máy
bay lại nhờ người gửi thẳng tới hội trường.
Hôm đó trời hơi nồm,
trông có vẻ như sắp xảy ra mưa bão. Họ xuống máy bay lúc mười giờ sáng,
mười một giờ đặt chân tới hội trường. Vừa bước vào trong, Mặc Trì đã gặp lại rất nhiều người bạn cũ. Anh bắt tay, hàn huyên, nói chuyện với rất
nhiều người. Tư Tồn thấy thế hơi lặng người đi vì ngạc nhiên. Mặc Trì
sáng lập Tư Chi Thanh mới chỉ khoảng ba năm, nhưng đã rất có tiếng trong ngành. Rất nhiều thương nhân đặt hàng nghe danh tới tìm anh, trước buổi nghỉ trưa, họ đã thu hoạch được một lượng đơn đặt hàng khá lớn.
Buổi chiều có một người bạn cùng ngành mời Mặc Trì dùng bữa tối, anh khéo
léo từ chối. Đúng bcín giờ, ngày hội vừa kết thúc, Mặc Trì đã dẫn Tư Tồn đi thăm thú Thượng Hải. Họ cưỡi ngựa xem hoa dạo qua phô" Nam Kinh, bến Thượng Hải, rồi lại tới thăm trường đại học trước kia Lý Thiệu Đường
giảng dạy. Sinh viên Thượng Hải thời trang, năng động hơn so với sinh
viên Đại học Phương Bắc, từng đôi tình nhân lướt qua, nhựa xuân căng
tràn. Bi kịch lịch sử đã thuộc về quá khứ, thế hệ mới đang tràn trề hy
vọng hướng về tương lai tươi sáng.
Dòng máu nóng trong huyết quản Tư Tồn như sục sôi, đây là quê hương của ba mẹ đẻ cô, cũng là nơi họ
gặp gỡ, yêu nhau. Do đó, cô nảy sinh một thứ tình cảm khó có thể diễn tả thành lời với thành phố’ này.
Ngày hôm sau, kế hoạch của Mặc Trì là ban ngày tham gia ngày hội đặt hàng, buổi tối lên máy bay về Thẩm
Quyến. Nhớ lại vẻ ngây ngất hôm qua của Tư Tồn, Mặc Trì nói: “Hôm nay
anh phải đi chào hỏi mấy người bạn, em đi dạo loanh quanh Thượng Hải
nhé, đây cũng có thể coi là một nửa quê hương của em. Chiều tối anh sẽ
chờ em ở sân bay”.
Thế là, buổi sáng, Tư Tồn đi miếu Thành Hoàng, Dự Viên, đại giáo đường Từ Gia Hội, chiều đến cô lại tới đường Nam Kinh và bến Thượng Hải. Sau khi đến bến Thượng Hải, cô đã phải lòng nó.
Tiếng tàu rền vang trên sông Hoàng Phô", kiến trúc cổ từ thời Tô giới,
nhìn mây đen ùn ùn kéo lên đỉnh, chẳng khác nào những bức ảnh đen trắng
của thời đại, rất hào hùng khí thế. Cả buổi chiều cô chỉ đi loanh quanh
khu đó, trên người vận một chiếc kỳ bào nền trắng hoa lan, khoác hờ
chiếc khăn lông dê, giông như một cô gái Thượng Hải năm xưa đi ngược
dòng thời gian xuất hiện tại đây. Có lẽ, mẹ cô năm ấy cũng trông như
vậy. Chỉ có điều cô thật sự mặc hơi ít đồ, mỗi lần gió lạnh kéo đến, cô
không khỏi run lên bần bật Nhìn đồng hồ, cô gọi một chiếc taxi, hỏa tốc
đi tới sân bay Hồng Kiều, Mặc Trì đang đợi cô ở đó.
Xem ra thành
tích hôm nay cũng không tồi, nom Mặc Trì tinh thần rất hứng khởi, sổ tay sản phẩm đều được phát hết, Mặc Trì không có hành lý, tay cầm một tờ
báo, thư thái ngồi đọc. Nhìn thấy Tư Tồn, anh nở nụ cười rất ấm áp: “Đến Thượng Hải một lần mà không có cơ hội dẫn em đi ăn món gì đó ngon lành. Thôi, chúng mình tới ăn ở nhà hàng sân bay nhé”.
Mặc Trì kéo tay Tư Tồn tới một nhà hàng mới được tu sửa lại trong sân bay. Anh gọi bánh bao thịt cua, thịt gà ngâm nước muối, cá hun