Duck hunt
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329945

Bình chọn: 9.5.00/10/994 lượt.


phản ánh với Ban lãnh đạo nhà trường, nhưng họ chỉ bảo cô yên tâm học
hành, trước khi tốt nghiệp sẽ xóa bỏ lỗi đó cho cô.

Mặc Trì thấy
Tư Tồn ủ rũ, biết mình đã nặng lời liền vội vàng chuyển sang đề tài
khác: “Mau đi thôi, chốc nữa anh còn phải đi làm”.

Tư Tồn gắt lên: “Anh vẫn chưa khỏi bệnh cơ mà”.

Mặc Trì mỉm cười nói với cô: “Bị thương nhẹ thì không được rút khỏi tiền
tuyến. Mới chỉ cảm cúm xoàng đã trốn làm thì sao kiến thiết đất nước
được chứ?”

Tư Tồn sờ trán anh, quả thực thấy không vấn đề gì mới
nói: “Thôi được rồi, đằng nào sau bôn giờ chiều em cũng không có tiết,
em sẽ tới cơ quan đợi anh tan làm”.

Cô giúp việc đã chuẩn bị sẵn
đồ ăn sáng trên bàn. Tư Tồn cầm một cây quẩy lên gặm, rồi nhờ cô giúp
việc nấu cho Mặc Trì một bát cháo tiểu mễ vì những thứ quá nhiều dầu mỡ
như quẩy không tốt cho sức khỏe người bệnh. Miệng vẫn còn gặm miếng
quẩy, cô đã vội vàng nhảy lên xe đạp về trường.

Cuối cùng, cô
cũng kịp giờ lên lớp môn Lịch sử Văn học hiện đại của Lưu Trí Hạo. Lưu
Trí Hạo rất năng nổ, sáng tạo trong các hoạt động ngoại khóa, nhưng
phong cách giảng dạy lại hơi khô khan. Vốn dĩ nội dung bài giảng về Lịch sử Văn học hiện đại không nhiều, Lưu Trí Hạo lại không có mấy kinh
nghiệm giảng dạy, Tư Tồn nghe giảng mà thấy nhạt nhẽo vô vị. Cô bắt đầu
suy nghĩ xem tiết sau sẽ làm thế nào để chạy đến giảng đường số Bốn
nhanh nhất.

Kỳ này Tư Tồn chọn hai môn tự học là nghe và nói
tiếng Anh vào mười một giờ sáng thứ Hai hàng tuần. Hai môn này sẽ bắt
đầu ngay sau khi kết thúc tiết học của Lưu Trí Hạo được năm phút. Cô
đang ngồi ở tầng Đông giảng đường số Năm, còn môn nghe nói tiếng Anh lại ở tầng Tây giảng đường số Bốn, chỉ cần bỏ lỡ một phút là thành ra đến
muộn mất rồi. Nghe nói, số sinh viên chọn học môn này cực kì đông, chậm
trễ một chút thì không còn chỗ để ngồi.

Tan tiết học, Tư Tồn vội
vã tạm biệt Vu Tiểu Xuân rồi lao ra khỏi giảng đường số Năm, băng qua
đường cái để tới giảng đường số Bốn. Khi cô mới đặt chân vào tầng Tây đã nghe thấy tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên chói tai. Tư Tồn thở
hổn hển, cuối cùng cũng kịp vào lớp trước khi giáo viên bước vào. Giảng
đường quả nhiên đã đông nghịt không còn một chỗ trống, đến lốì đi cũng
xếp thêm đầy ghế. Tư Tồn mặt đỏ bừng bừng, đưa mắt nhìn tứ phía. Đột
nhiên có một nam sinh đứng dậy, chừa ra một chỗ trống. Một nam sinh khác ngồi cạnh đó vẫy tay gọi: “Tư Tồn, mau lại đây, anh đã giữ cho em một
chỗ đây này”. Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra đó là Giang Thiên Nam.

Toàn bộ ánh mắt trong giảng đường đổ dồn về phía Tư Tồn. Cô vội xua tay nói: “Có người ngồi rồi, tôi không ngồi đâu”.

Giang Thiên Nam lớn tiếng nói: “Tôi đã nói với anh ta trước rồi, chỗ này tôi giữ cho em. Em đã đến thì anh ta phải rời đi”.

Cả giảng đường vang lên một tràng xuýt xoa. Giáo viên bước vào lớp, không
hài lòng nói: “Muôn học tiếp thì mau mau ổn định vị trí, không học thì
cũng đừng làm ảnh hưởng tới người khác”.

Tư Tồn ngại ngùng vạn phần, liền cúi thâxp đầu, bước mau tới bên cạnh Giang Thiên Nam rồi lấy sách vỡ ra.

Cô không cách nào tập trung được vào bài giảng. Biết rõ mồn một ý đồ của
Giang Thiên Nam mà lại phải ngồi cạnh anh ta, thật đúng là vô cùng khó
xử. Cô cố ý quay đầu đi không nhìn Giang Thiên Nam nhưng lại có cảm giác như mình đang làm bộ làm tịch nên liền ngồi thẳng lại, cúi gằm xuống
nhìn quyển sách.

Cô thầm nhủ, chỉ cần Giang Thiên Nam quay sang
nói chuyện hoặc giở trò gì đó, cô sẽ lập tức đứng dậy rời đi, cùng lắm
là không học môn này nữa. Đằng nào nhà trường cũng quy định không tính
kết quả môn tiếng Anh vào thành tích chung. Không ngờ Giang Thiên Nam
chăm chú nghe giảng như không hề có cô ngồi kế bên. Đúng là đã tưởng
tượng quá nhiều rồi, Tư Tồn vội định thần và tập trung nghe giảng.

Bước vào thập niên 80, nguồn tư liệu học tiếng Anh ngày càng dồi dào. Sau
khi giáo viên giảng xong trọng tâm bài học liền mở máy thu âm, phát đi
một đoạn băng. Giang Thiên Nam vừa nghe vừa ghi chép lại, cho thấy khả
năng nghe tiếng Anh của anh ta không hề tồi. Thành tích tiếng Anh của Tư Tồn cũng rất khá, nhưng thứ mà cô học là “tiếng Anh câm”. Đọc và viết
đốì với cô không thành vấn đề, nhưng nghe nói lại rất kém. Đoạn băng
giáo viên vừa bật, cô chỉ có thể hiểu lờ mờ mà thôi.

Đoạn băng
vừa phát xong, giáo viên lập tức cho cả lớp thực hành, mời từng cặp sinh viên mô phỏng lại bài hội thoại vừa nghe. Những sinh viên chọn môn này
phần lớn đều là thành viên tích cực trong câu lạc bộ “góc Anh ngữ”. Họ
không sợ nói nhiều nên nhiệt liệt hưởng ứng sự sắp xếp của giáo viên. Tư Tồn hơi thần người ra, người cùng bàn với cô chẳng phải Giang Thiên Nam sao? Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cô vốn dĩ đã định không nói năng
gì, nhưng yêu cầu của giáo viên không thể không thực hiện.

Cô khó chịu nhìn Giang Thiên Nam, tỏ thái độ không muốn hợp tác. Giang Thiên
Nam bắt đầu lên tiếng. Anh ta phát âm rất chuẩn, khẩu ngữ lưu loát nhưng giọng nói không có cảm xúc nh