Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325581

Bình chọn: 9.5.00/10/558 lượt.

ặt, mỉm cười nói: "Xin chào."

Ôn Hành Chi gật đầu nhìn hai người, tầm mắt quét từ trên xuống dưới hai
người. Sau đó lạnh nhạt nói: "Trời tối rồi, mau về nhà sớm đi."

"Dạ...."

Triệu Duy Nhất vội vàng gật đầu. Đùa gì, cậu chỉ mới gặp Ôn Hành Chi chỉ có
hai lần, mỗi lần đều là lúc gây ra chuyện. Biểu hiện của chú này mà
không vui, thì nhất định sẽ không họ chơi với nhau nữa.

Ôn Viễn nhìn thấy dáng vẻ chó con của cậu, thì liền bật cười. Cười chào tạm biệt hai người, rồi mới ngồi vào trong xe.

Ôn Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, mãi cho tới khi Ôn Viễn lên xe, thắt dây an toàn. Anh mới dời tầm mắt, lái xe rời đi.

Hoàng hôn dần dần ngã màu. Ôn Viễn ngồi ở ghế trước, chỉ lát sau là cảm thấy
nhàm chán. Hai ngón tay thắt vào nhau, hết nhìn tới đông thì nhìn tới
tây.

Lúc Ôn Hành Chi lái xe không thích nói chuyện, cũng không
nhìn xung quanh. Nhưng mà bây giờ bên cạnh anh có một người như đang
ngồi trên lửa, anh không muốn chú ý cũng khó.

Anh liếc Ôn Viễn, nói: "Ở đó có đĩa CD, muốn nghe bài nào thì tự mình chọn."

Ôn Viễn khôn ngoan mà đáp lại, chui đầu vào đóng đĩa CD. Những chiếc đĩa ở đây đều là nhạc kịch nước ngoài chỉ có duy nhất một cái là nhạc nội mà
lại là Côn Khúc. Nhìn đóng đĩa này, lông mi của bạn học dần nheo lại.

Ôn Hành Chi quẹo cua, nhìn thấy cô biết là cô không thích nghe mấy đĩa
nhạc này. Cho nên mới hỏi một vấn đề khác: "Sách mua vào hai ngày trước, cháu đã xem chưa?"

"Có nhìn sơ qua, nhưng vẫn không hiểu." Ôn
Viễn nhức đầu, "Chú nói xem xong sẽ không phạm sai lầm. Đúng là sau khi
cháu xem xong, càng không hiểu gì về tình yêu nam nữ."

Cô bé Ôn
đầy vô tâm, nhưng mà khi Ôn Hành Chi nghe xong mấy lời này thì khóe
miệng lại cong lên. "Cũng không đến mức phải hiểu hết mọi thứ đâu." Anh
dừng xe trước đèn đỏ, hờ hửng nói: "Cháu chỉ cần biết, ở cái tuổi này
của cháu mà phát sinh cảm giác khác lạ với người khác giới, thì chỉ là
thần kinh bị kích thích. Không thể lấy đó mà làm chuẩn được."

Ôn Viễn ồ lên một tiếng, "Vậy nếu suy đi tính kỹ cũng không được sao?"

"Không được."

Ôn Viễn buồn bực, "Vậy thì khi nào mới được?"

"Sau hai mươi lăm tuổi." Ôn Hành Chi nhìn đèn đỏ đang đếm ngược, chuẩn bị
lái xe, nói, "Chờ khi cháu biết được cái gì là tốt cái gì là xấu. Lúc đó mới có thể bắt đầu."

Nói xong thì đèn xanh sáng lên. Ôn Hành Chi đạp ga chạy về phía trước.

Nguy cơ yêu sớm đã thành công bị xóa bỏ, bạn học Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên thằng nhãi Triệu Duy Nhất đào hoa này cứ quấn lấy cô, cũng
không ngại cho cô một nụ hôn gió. Nhưng mà bạn học Ôn Viễn trước giờ nếu gặp phiền phức thì sẽ tránh càng xa càng tốt, bây giờ chỉ một lần sơ ý
cô đã thua toàn bộ.

Bây giờ đã là tháng mười, thành phố B đã bắt
đầu trở lạnh. Trường vừa mới phát đồng phục mùa đông cho Ôn Viễn, càng
nhìn càng xinh xắn và hoạt bát.

" Làm sao để không béo đây?" Ôn Viễn vuốt mái tóc dài của mình, gương mặt thanh tú nhíu mày nhìn đại sảnh ở lầu một.

Bỗng nhiên Tô Tiện đi tới phía sau lưng cô, nhìn thấy dáng vẻ của cô cười nhạt nói: "Đi thôi."

Cậu vẫy vẫy tay gọi cô, Ôn Viễn nhìn thấy cách đó không xa bà mập liếc cô
một cái, nói thầm: "Làm sao đây? Sắp tới giờ vào lớp rồi!"

"Mình quyết định, trốn khỏi giờ lên lớp." Nói xong, cậu không để ý bạn học Ôn Viễn đang giãy giụa, dẫn cô đến tầng cao nhất.

Sau khi Ôn Viễn đứng lại thì trừng mắt nhìn Tô Tiện, cậu đưa cho cô một món đồ. Ôn Viễn nhìn thấy, mặt mày hớn hỡ, cô thích nhất là uống sữa có vị
chuối.

Cô cầm lấy túi sữa, cười dò xét nhìn cậu, làm bộ nói: "Bây giờ coi như xong đi, nhưng mà lần sau không có giải quyết như vậy đâu."

Tô Tiện ho một tiếng, vuốt cái đầu lôi thôi của cô bé trước mặt: "Bây giờ cậu càng ngày càng sợ bà mập rồi sao?"

Ôn Viễn cắn ống hút, không lên tiếng.

Tô Tiện nhìn cô, híp mắt lại: "Không ngờ cậu lại cố ý cách xa tụi mình?"

Trong lúc nhất thời Ôn Viễn cả kinh, răng đang cắn ống hút đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình. Ngay lập tức đôi mắt của cô trở nên đỏ ửng.

Tô Tiện cũng chẳng thèm chất vấn, nâng cầm của cô lên hỏi: "Có sao không?"

Ôn Viễn lắc đầu, đẩy tay cậu ra: "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì... là do mình không cẩn thận."

Tô Tiện nghiêm mặt nhìn cô, rất lâu sau mới ừ một tiếng.

Ôn Viễn hít thở, cẩn thận nhìn Tô Tiện. Cân nhắc một hồi, mới nói: "Thật
ra là mình cảm nhận được. Ở trường học mà nói, chúng ta vẫn nên giữ
khoảng cách nhất định."

Tô Tiện nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì bây giờ mình là mục tiêu chú ý của bà mập." Cô đỏ mặt than thở,
"Không chừng lúc bị bà ta bắt được, lại đòi mời phụ huynh."


Tiện lẳng lặng quan sát cô một hồi, không có lên tiếng. Mãi cho đến khi
hộp sữa trong tay của Ôn Viễn đã hết, anh mới cười đến cong đôi
mắt. Cong ngón tay lại rồi gõ vào đầu cô, "Cậu thật lắm chuyện. Mình
đoán chắc g


Snack's 1967