pacman, rainbows, and roller s
Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328963

Bình chọn: 8.5.00/10/896 lượt.

Hành Chi không đổi sắc đáp:" Sao anh nhìn thế nào cũng không giống như hiểu lầm?"

Ôn Viễn tức giận đạp anh một cái: ”Anh còn nói được sao! Em còn chưa có
hỏi đến cùng anh và Trần Dao đã xảy ra chuyện gì! Còn nữa, có phải là
anh cho Ôn Kỳ vay tiền để mở công ty ở thành phố B hay không ?"

"Là nó đến tìm anh." Nắm lấy eo của cô, không để cho cô lộn xộn, Ôn Hành
Chi liền giải thích. Nhưng nếu nghiêm túc nghe, thì sẽ là:”Ngoại trừ anh ra, còn có ai có thể không ngập ngừng cho nó vay nhiều tiền như vậy chứ hả?"

Ôn Viễn cũng biết mình đang cố tình gây sự, càng hiểu hơn
anh làm như vậy phần lớn là bởi vì chính mình, cho nên lúc nghe Kiều Vũ
Phân nhắc tới chuyện này lại vô cùng kinh ngạc. Vốn là Ôn Kỳ vì muốn cô an tâm ở bên ngoài học đại học, mà buông tha sự nghiệp ở thành phố S
trở lại thành phố B ở bên Kiều Vũ Phân đã khiến cho cô rất áy náy, kết
quả là tiền đều từ tay người này mà ra? Trước sau một liên lạc, không
phải hai người bọn họ người kết hợp đốt lửa đi mưu hại Ôn Kỳ sao? Cô rất oan uổng có được hay không, cô mới không phúc hắc những người khác như
vậy!

Thấy Ôn Viễn vẫn cúi đầu không biết đứng ở đây suy nghĩ cái gì, Ôn Hành Chi âm thầm gia tăng lực độ trên eo, đến khi cô ngẩng đầu
nhìn anh. Chỉ thấy anh giống như lơ đãng nhìn về phía sau, tiếp theo
liền phủ áo khoác cầm trong tay lên trên người cô: "Anh không ở đây mấy
ngày, hình như có không ít vấn đề muốn hỏi anh?" Thấy cô gật đầu, Ôn
Hành Chi liền cười nhạt:”Vậy thì xem ra, chúng ta trước hết không vào
được rồi, tìm chỗ khác nói cho rõ ràng thôi, thấy thế nào?"


ràng là ý tứ vô cùng không đứng đắn, nhưng từ miệng người này nói ra lại có thể đường hoàng nghiêm chỉnh như vậy, Ôn Viễn càng ngày càng bội
phục độ dày của da mặt anh rồi. Chỉ là lời cự tuyệt không thể nào nói ra miệng được, Ôn Viễn nhón chân, níu đầu anh xuống cắn vào cằm một cái.

Ôn Hành Chi để yên cho cô tùy ý làm loạn, cuối cùng ôm cô vào lòng hỏi: "Đồng ý?"

Cô trừng mắt nhìn anh, ý kia là anh nói đấy chứ?

Ôn tiên sinh cười cười, vỗ vỗ vào mặt của cô nói tiếp: "Vậy thì tốt, trước tiên phải nói với người phía sau em một tiếng đã, để cho anh ấy đừng
nữa nhìn anh chằm chằm như thế nữa."

Người phía sau?

Ôn
Viễn nghi ngờ quay ra đằng sau nhìn thử, kết quả nhìn thấy một người
khiến cho cô muốn đào hầm chôn sự vọng động của mình ngay tại chỗ! Cô
lại ở ngay trước mặt của Ôn Hành Lễ cùng người nào đó tình chàng ý
thiếp?! Hu hu..., cô muốn chết đi cho xong, thôi đành xem như cô không
tồn tại vậy, không hề tồn tại!

Dĩ nhiên Ôn Hành Lễ cũng lúng túng muốn chết, liếc mắt nhìn Ôn Viễn, cực kỳ mất tự nhiên. Đợi đến khi Ôn
Viễn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, rồi vùi đầu trong ngực Ôn Hành Chi, Ôn Hành Lễ vẫn chưa hết giận, cắn răng nghiến lợi chỉ chỉ vào cái người vừa khởi xướng, đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy!

Có thể không
tức sao? Cũng không thể tưởng tượng được tên tiểu tử này đã gài bẫy ông
mấy lần? Đúng là tạo nghiệt mấy đời mới có người anh em như vậy? ! Ôn
Hành Lễ vô cùng đau đớn tự hỏi ngược lại mình, mà Ôn Hành Chi lại vẫy
vẫy tay với ông rồi mang theo Ôn Viễn thản nhiên rời khỏi đó.

Đến Tết Nguyên Tiêu, trên những tuyến đường chính thành phố B cơ hồ chỗ nào cũng treo đèn lồng đỏ, những chữ Phúc thật lớn cũng được dán lên từ xa
cũng có thể nhìn thấy được. Trong ngày đặc biệt này ánh đèn đường và đèn xe cũng vì thế mà tăng thêm chút không khí vui mừng, cho dù là kẹt xe,
cũng không nghe thấy tiếng kèn chói tai nữa.

Anh lái xe chở cô về Đông Giao, giống như rất nhiều lần trước đây, họ sẽ tạt vào siêu thị,
mua ít nguyên liệu nấu ăn cho lên xe, rồi chậm chậm lái về nhà. Ra tới
ngoại ô thành phố xe cộ đi lại cũng không nhiều, trên đường vẫn còn đọng lại một tầng tuyết thật mỏng, tâm tình của Ôn Viễn vô cùng tốt, liền hạ kính xe xuống, đưa tay ra chơi tuyết. Ôn Hành Chi thấy vậy, cũng để yên không ngăn cản.

Trở lại chung cư, anh cho cô xuống cửa chính còn mình lái thẳng đến nhà để xe. Đợi đến anh đỗ xe xong, xách đồ trở lại,
ngoài ý muốn đã nhìn thấy cô cởi áo khoác ngoài của mình ra hai tay
khoanh trước ngực, chỉ mặc một cái áo len dài màu trắng trong đống tuyết xoay vòng vòng , cực kỳ giống tiểu tinh linh không biết từ nơi nào chui ra.

Ôn Hành Chi ngẫm nghĩ một lát, ký ức chợt trở về mùa đông
năm đó. Năm ấy ở núi Tước Lĩnh, cô uống say rồi không biết là cố ý hay
vô ý mà hôn anh. Một khắc kia, bỗng nhiên anh lại nảy sinh ra một cảm
giác rất kỳ lạ, rất lâu sau đó anh mới biết cảm giác đó gọi là động
lòng.

Tựa như bây giờ.

Ôn Hành Chi lấy lại tinh thần, sải từng bước dài, đi tới trước mặt cô.

Ôn Viễn ngừng lại, mặt đỏ bừng nhìn anh nói: "Được rồi, lên lầu chứ?"

Ôn Hành Chi chỉ ừ một tiếng, rồi quay người đi về phía trước. Ôn Viễn tựa
như thường ngày đi theo sau lưng anh, vậy mà lần này đi chưa được mấy
bước, người đang đi phía trước lại dừng lại, sau đó nghiêng người nhìn
cô, hai chiếc đèn đường ở hai bên hắt xuống gương