
r/>
Trên thực tế anh không để ý, bản thân anh học kinh kế,
công việc hàng năm đều liên quan đến những con số, đều là công việc hao
tổn đầu óc, cho nên có xuất hiện vài cọng tóc bạc cũng là điều bình
thường. Nhưng Ôn Viễn lại rất phiền muộn, cô nằm lỳ trên giường nhìn
chằm chằm cọng tóc bạc trong tay rối rắm nửa ngày, giống như vừa mới
nhận thức ra được điều gì, thì ra là anh cũng sẽ già đi.
Lúc này
nhớ lại Ôn Hành Chi lại cảm thấy buồn cười, mới hơn ba mươi tuổi đầu,
đối với một người đàn ông có thể nói chính là lúc sung mãn nhất, làm sao mà già được.
Trở lại trong phòng khách sạn, Ôn Viễn đã không còn ở đây. Sau khi hỏi người quản lý khách sạn, thì được nói cô đang ở tầng trên cùng. Ôn Hành Chi đi thang máy lên tầng thượng, cả một tầng đều là quán rượu với nhà hàng, còn có một khoảng trống cho mấy đứa nhỏ chơi
đùa. Ôn Hành Chi nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của cô đâu, hỏi
người phục vụ thì được anh ta chỉ chỗ.
Ở khu vui chơi của trẻ em
có giọng nói của một người Anh. Ôn Hành Chi nhìn theo tầm mắt, chỉ thấy
trước mặt có hai bóng dáng đang chơi đùa không biết mệt mỏi trên cầu
trượt.
Ôn tiên sinh không khỏi mỉm cười. Không phải anh ghét bỏ Ôn Viễn ngây thơ, trong lòng anh rất rõ, cô rất thích trẻ con.
Anh nhìn đứa bé trên cầu trượt rồi nhìn sang người đàn ông đang cười bên
cạnh, ông ta đi nhanh tới. Đứa bé vươn tay ra, nũng nịu kêu: “Ba, bế.”
Người đàn ông Châu Âu cao lớn cúi người xuống ôm bạn nhỏ kia lên, sau đó quay về phái Ôn Viễn nói tạm biệt. Mà Ôn Viễn lúc này vẫn đang ngồi trên cầu trượt, mái tóc búi có vài sợi tóc toán loạn rơi sau tai. Cô cũng không
vội trượt xuống, nhìn anh đi tới chỗ cô.
“Em chơi vui không?”
Bạn học Ôn Viễn nghiêng đầu, giọng nói làm bộ giống như của một bé trai, cô giang hai cánh tay hướng về phía Ôn Hành Chi nói: “Chú, bế.”
May mà cô nói tiếng Trung, cho nên Ôn tiên sinh mới có thể bình tĩnh mà đối diện. Anh đi lên trước, ôm cô đi xuống.
Ôn Viễn chiếm được tiện nghi liền khoe mẽ, hỏi anh: “Ôn tiên sinh, anh
nghĩ xem, nếu như có một đứa bé gọi anh là ba thì anh sẽ có cảm giác
gì?”
Lúc này Ôn Hành Chi cũng không phản đối, đưa tay xuống mông
cô. Buổi tối từ từ trừng phạt cô sau, Ôn Hành Chi chợt nghĩ đến đứa bé.
Anh nghĩ, nên có con rồi.
2. Lúc mang thai
Chuyện có thai đã là chuyện của năm sau đó rồi. Phản ứng thai ngén của Ôn Viễn cũng không được xem là quá nặng, về điểm này thì những người phụ nữ lập gia đình tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ. Ở trong văn phòng có mấy người chị
truyền thụ cho Ôn Viễn kinh nghiệm, đều nói sau này cô sẽ bị đứa bé hành hạ ra sao, sao đó các cô liền đi giày vò chồng của mình. Nếu nói chính
xác thì mười tháng mang thai của phụ nữ chính là mười tháng làm hoàng
hậu đấy.
Ôn Viễn không hề nghĩ tới cơ thể chưa tới năm mươi kg
của cô sẽ như vậy mà mạnh khỏe, chẳng lẽ em bé trong bụng rất ngoan
ngoãn? Vì thế Ôn Viễn rất vui mừng, thật vất vả mới có cơ hội làm khổ
người khác, mà bao tử cô cũng rất mau đói, vì cơ hội này cứ thừa cơ mà
lẻn đi thôi.
Sau khi Ôn Hành Chi biết được thì bật cười không
ngường được: “Anh thay em dọn dẹp cục diện rối rắm bao nhiêu năm nay, em còn chơi chưa đủ sao?”
“Cái này không giống vậy.”
Ôn Viễn bĩu môi, tính toán một chút, cô thật sự muốn dày vò anh đủ kiều đến nỗi không chịu nổi nữa.
Lúc mang thai được bốn tháng thì thành phố T cũng vào tháng mười hai. Thời
tiết thành phố T năm nay cực kỳ lạnh, chưa chính thức vào đông và thời
tiết đã dưới bảy tám độ, mặc dù trong nhà có lò sưởi nhưng Ôn Viễn vẫn
không cảm thấy đủ ấm. Cô cảm thấy kỳ lạ, phụ nữ mang thai không phải đều có thân nhiệt cao hay sao, vậy sao cô lại lạnh. Bà Thành đến lúc sáng
sớm tinh mơ để chăm sóc cô: “Có người thì như vậy, trước không sợ lạnh,
sau khi có thai thì cảm thấy lạnh. Chỉ là cháu không cần phải lo, bà đã
có cách.”
Cách của bà Thành, chính là dùng bông vải mới hái năm nay, làm cho cô cái áo bông.
Thấy cái áo bông này thì Ôn Viễn nói: “Ở nhà mà mặc cái này có nóng không bà?”
“Cháu cũng thật là, mới một chút đã lại lo nóng sau này còn lạnh hơn, dù sao
cháu cũng không đi ra ngoài, để cho bà mặc lúc ra ngoài cũng được. Bà
lại làm cho cháu vài cái khác, đổi qua đổi lại. Qua đông tính tiếp.”
Ôn Viễn nhìn chằm chằm cái áo màu hồng một lát, rồi đi vào phòng thay. Bởi vì bụng càng ngày càng lớn cho nên không thể may áo quá chật.
“Sao rồi, mặc có ấm không? “Bà Thành hí mắt cười hỏi.
Ôn Viễn vuốt vuốt quần áo mềm mại: “Thật là dễ chịu.”
“Đúng vậy, còn là tự mình làm. Bông mới hái, không có trộn cái gì, đồ mua ở
bên ngoài không thể nào mà so sánh được. Chờ đến lúc cháu sinh con, bà
lại làm cho vài món đồ cho em bé.”
Ôn Viễn cũng cười, hai mắt cong cong trông rất đẹp mắt.
Lúc xế chiều, cô cùng với đồng nghiệp tiểu Hứa đi dạo phố, sau đó dừng lại
trong của hàng bán đồ trẻ em rất lâu. Mặc dù biết không cần dùng, nhưng
chỉ xem một c