Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325321

Bình chọn: 8.00/10/532 lượt.

hút những thứ lặt vặt cũng cảm thấy vô cùng thú vị. Vừa
nghĩ tới tương lai mình sẽ có một em bé mặc những thứ này, trong lòng Ôn Viễn bỗng mềm xuống.

Dạo phố xong tiểu Hứa lái xe đưa cô về GP,
lúc trước Ôn Hành Chi có gọi điện thoại, biết được cô đi dạo phố, muốn
cô tới đây về nhà cùng với anh. Bởi vì mấy ngày này thành phố T mới có
tuyết rơi, dù là tiểu Hứa có cẩn thận thì Ôn Hành Chi cũng cảm thấy
không yên tâm.

“Em sợ lạnh mà còn có gan đi lung tung cả ngày?”

Ôn tiên sinh chau mày dạy dỗ cô, sau đó cầm tay cô, cảm thấy không quá lạnh mới buông ra.

Ôn Viễn cười cười: “Không còn lạnh nữa rồi, anh xem.” Ôn Viễn cởi áo khóa, cho anh nhìn thấy cái áo màu hồng: “Đẹp không?”

Nhìn thì không thực sự đẹp mắt, nếu như cô thắt bím hai bên lại, nhìn kỹ sẽ
thấy giống cô gái nông thôn. Nhưng màu sắc này lại càng làm cho da Ôn
Viễn trắng nõn hơn, anh cười một tiếng, càng thêm xinh đẹp động lòng
người.

“Là bà làm?”

“Ừ.”

Lập tức anh chỉ cười mà không nói gì.

Lúc trở về nhà thì trời đã tối, sau khi tắm xong thì nằm lên giường, Ôn
Viễn làm ổ trong ngực anh viết nhật ký thì bị anh ôm lên trên đùi.

“Anh làm sao vậy?”

“Làm chút chuyện.”

“Chuyện…chuyện gì?”

Mấy tháng mang thai này Ôn Hành Chi vẫn hết sức kiềm chế, cho nên Ôn Viễn
đoán nhất định là chuyện khác mà thôi. Mà tiếp theo Ôn tiên sinh liền
làm cho hi vọng của cô tan vỡ.

“Hơn năm tháng rồi, cũng có thể.” Anh nói: “Anh sẽ nhẹ một chút.”

Nội tâm Ôn Viễn châm chọc: T_T sói lần này tới quá đột ngột, không biết có thể tiếp nhận hay không.

Người thông minh như Ôn tiên sinh làm sao có thể nói cho cô biết, nguyên nhân anh muốn cô, là vì sự cám dỗ của cô?

3. Bạn nhỏ Nha Nha

Ôn Viễn sinh bạn nhỏ Ôn Tiểu Nha cũng không quá vất vả, bởi vì khung xương cô nhỏ, nên bác sĩ để nghị cô nên sinh bằng phẫu thuật. Ôn Viễn hơi do
dự một lát, bởi vì cô nghe nói sinh bằng phẫu thuật đứa trẻ sinh ra sẽ
không có sức đề kháng khỏe như sinh thường, cho nên sợ con sau này có
vấn đề gì. Ôn Hành Chi thì cho là nên đồng ý, quả thật là Ôn Viễn sợ là
không chịu được đau khi sinh con.

Là một bé gái, nặng tám cân.
Theo nguyên tắc nuôi dạy trẻ nhỏ, Ôn Viễn đặt tên cho con gọi là Ôn Tiểu Nha. Ôn tiên sinh cũng không phản đối, lão gia tử Ôn Khác thì không
đồng ý. Bởi vì họ đã đợi đứa cháu gái này quá lâu rồi, làm sao có thể
tùy tiện đặt tên? Lý Tiểu Đường cũng cười cô quá tùy tiện, là tiểu tôn
nữ của nhà họ Ôn, mà lại kêu tên này thì đúng là chuyện cười cho mọi
người.

Thấy Ôn Viễn có chút rối rắm, Ôn Hành Chi nói: “Cũng không phải là không thể gọi, tên ở nhà gọi như vậy cũng được, còn tên ở ngoài thì tính sau đi, dù sao cũng là người ngòai gọi không.”

Vì vậy nhũ danh của em bé cứ quyết định là như thế. Về phần đại danh thì để lúc khác.

Ở trong bụng mẹ ngoan ngoãn đã lâu, người bạn nhỏ Nha Nha sau khi sinh
thì cực kỳ ồn ào. Ôn Viễn cảm thấy nhức đầu, cho nên sự quan tâm đối với em bé cũng ít đi, đứa bé ồn ào như vậy chứng tỏ rất khỏe mạnh, vậy thì
làm gì có gì xấu.

Hôm ấy, lúc bạn nhỏ đã được hơn một tuổi. Hai
ngày nay Nha Nha bị phát ban, tinh thần không được vui vẻ, vì vậy cô
phải cực kỳ cẩn thận. Ôn Viễn biết được bạn nhỏ này thích ăn dâu tây,
nên đút cho con bé ăn. Tóc của con bé không dày, mềm mềm chớm ở vành
tai. Nha Nha có làn da giống mẹ, đặc biệt trắng nõn, vuốt vuốt rất
thích. Đây chính là điều làm cho Ôn Viễn cảm thấy tự hào, con bé này
phần lớn đều giống Ôn Hành Chi nhất là đôi mắt, sáng ngời, cười lên rất
giống tiểu thiên sứ.

Nha Nha nhìn dâu tây, muốn đưa tay cầm lấy,
Ôn Viễn liền nắm lấy tay con bé, đưa đến bên miệng bé. Người bạn nhỏ này nhìn chăm chú một lát rồi há mồm cắn một cái. Trên dưới cũng có mấy cái răng, đã có thể nhai đồ ăn, chỉ là bạn nhỏ vừa mới nuốt miếng dâu tây
xuống, liền mở miệng nói là chua.

“Chua quá sao?” Ôn Viễn cười cười nhìn con bé.

Nha Nha còn chưa phát âm được từ chua, chỉ có thể phát âm ra tương tự vậy thôi.

Ôn Viễn lại hỏi: “Con muốn ăn nữa không?”

"chi."

“Không ăn nữa có phải không?”

Phát âm của bạn nhỏ này nghe không rõ giống như từ đồng âm.

Ôn Viễn nhất thời cười không thể ngừng được, tiểu gia hỏa này cũng đùa hay thật. Ôn Viễn cảm thấy bạn nhỏ này có chút thú vị rồi, lúc trước nghe
các chị ở trong văn phòng nói trẻ em đến tuổi sẽ rất suy tư, nói chuyện
với chúng chúng sẽ không nhớ lâu, cho nên căn bản khi cần hỏi cái gì là
bạn nhỏ đều dựa vào chữ cuối cùng để trả lời. Ôn Viễn mới đầu còn không
tin, nhưng đến khi thấy bạn nhỏ của mình như vậy, cô mới thấy vui.

Chợt đầu cô bị gõ một cái, Ôn Viễn trợn mắt ngầng đầu, thì thấy Ôn Hành Chi đang cúi người ngồi xuống.

“Anh làm gì vậy?” Cô xoa đầu hỏi.

“Sợ em dạy hư con.”

Ôn Viễn im lặng đặt Nha Nha lên đùi mình, tiếp tục đút dâu tây cho con bé
ăn. Mắt con bé sáng ngời nhìn ba, khẽ cong cong hình trăng lưỡi li


pacman, rainbows, and roller s