
ài.
Sao Mai biết trách nhiệm của mình là gì?
Cô phải bảo vệ Hoàng Anh.
“I remember tears streaming down your face. When I sad I’ll never let you go”. Tiếng chuông điện thoại trong túi áo Sao Mai vang lên.
Đó là bài hát “Safe & sound”.
Bài hát mà cô thích nhất.
Tuy rất ghét mấy cái grammar chết tiệt của tiếng anh nhưng cô lại rất thích nghe loại nhạc này.
Là Diệp Anh.
Chết!
Hẹn nó đi đánh bóng chuyền mà giờ lại lỡ hẹn.
Đầu đất mà.
“Alo…” Sao Mai nhẹ nhàng nhấc máy.
Đúng như cô dự đoán.
Một đợt súng liên tục nhả đạn vào bên tai của cô.
Thật là điếc hết cả tai.
“Thôi mà…xin lỗi đi nha. Có chuyện đột xuất ấy mà. Tao gần về đến nhà rồi”
Cuối cùng Diệp Anh cũng dịu giọng.
“Mày biết đợi chờ khổ sở thế nào không hả?”
“Hì…Tao về ngay đây”
“Nhanh lên. Tao chỉ cho mày 5 phút thôi”
“Yes, sir”
“Rụp”
Cúp máy rồi.
5 phút ư?. Làm sao đây?
Chỉ còn một cách rất phổ biến…
Chạy…
Sao Mai co cẳng chạy và để mặc bố cô bơ vơ một mình.
4,5 phút sau…
“Ê” Sao Mai vẫy tay ra hiệu cho Diệp Anh.
May mà vẫn chưa hết giờ chứ không cô sẽ tan xác pháo với con bạn bạo lực này.
Diệp Anh nhìn đồng hồ.
“Ok. Let’s go”
Sao Mai nhanh chóng nhắt lên xe của Diệp Anh.
Sao Mai vẫn chưa biết nhiều về Hoàng Anh nên trên đường đi cô gạn hỏi Diệp Anh.
“Hoàng Anh đã bao giờ yêu ai ngoài Hương Ly chưa mày?”
Diệp Anh không biết tại sao Sao Mai lại hỏi thế nhưng cô vẫn trả lời mà không có một chút nghi ngờ.
“Hình như…chưa”
Sao Mai vặn vẹo: “Chỉ hình như thôi á?”
“Tao nghĩ Hương Ly là mối tình đầu đấy”
“Mày nghĩ thôi á?”
“Chắc thế”
“Chỉ chắc thế thôi á?”
Diệp Anh đã bắt đầu cảm thấy cần và chắc chắn cần “tọng” cho con bạn ngồi đằng sau lưng một cái rồi.
“Mày ngoáy xong chưa?”
Hình như linh cảm điều gì đó chẳng lành. Sao Mai cười gượng gạo: “Đừng nhé! Bây giờ tao hỏi nghiêm túc nè.”
Diệp Anh gật đầu nhưng mặt đã xuất hiện những nếp nhăn.
“Hoàng Anh thích màu gì?”
“Khụ…khụ…khụ” Diệp Anh thả một tay lái ra, vỗ ngực và cố tình ho sặc sụa. “Mày…thích hắn ta hả?”
Ngồi sau lưng Diệp Anh, dù nó không quay lại nhưng Sao Mai biết chắc rằng mặt nó đang hiện lên nụ cười gian tà.
Cô chối bay: “Không…chỉ là hơi tò mò…”
“Tại sao lại tò mò?”
“Bạn bè ngồi cùng bàn với nhau thì phải biết chút chút về nhau chứ.” Sao Mai biết mình nói dối hơi chuối một tí nhưng biết làm sao được, chỉ có lí do ấy là có vẻ thuyết phục nhất.
Diệp Anh bĩu môi: “Thế cơ á? Hoàng Anh…thích màu…đen”
“Đen?” Sao Mai hơi giật mình.
“Gì mà phản ứng kinh thế?”
Trời đất!
Anh ta thích Hương Ly vì cô ta thuộc màu đen hay vì màu đen mà anh ta thích cô ta nhỉ?
Nhức hết cả đầu.
Sao trên đời này lại xảy ra cái chuyện đáng ghét này cơ chứ?
Sao Mai lắc đầu và nói: “Đúng là…vô duyên đối diện bất tương phùng”
“Gì?”
“A…à…không…hì”
Ánh sáng và bóng tối làm sao có thể hoà quyện vào nhau được đây?
“Người nói yêu anh đi. Người nói thương anh đi.” Nhạc chuông bài “Trót yêu” lại vang lên.
Là điện thoại của Hoàng Anh.
Bà Liên thấy con quằn quại trên ghế thì không còn một chút sức lực nào để nhấc máy nghe nữa.
Có lẽ bà phải rất gắng gượng mới sang được bên nhà Sao Mai.
Đây là khu phố vắng nên chỉ lác đác vài nhà. Từ nhà Sao Mai đến nhà Hoàng Anh phải đi mất 15 phút đi bộ.
Nghĩ đến đây mà thấy thương thay cho thân phận người mẹ.
Mẹ Sao Mai là một người khá nhạy bén vì vậy bà đã phát hiện ra tiếng kêu phát ra từ chiếc điện thoại đang làm rung chiếc cặp của Hoàng Anh.
Nhìn vào màn hình.
Công chúa ngây thơ sao? Ai?
“Alo…” Không một chút ngần ngại bà với tay móc chiếc điện thoại ra.
“Cho hỏi đây có phải số của Hoàng Anh không ạ?” Là con gái.
Một giọng nói cực kì hiền dịu.
“Phải…Ai thế?”
“Dạ, cháu chào bác. Cháu là bạn của Hoàng Anh. Bác cho cháu gặp bạn ấy được không ạ?”
Rất lễ phép.
“Hoàng Anh đang bận. Nhưng cháu có thể nói tên được không?”
“Dạ…Cháu là Hương Ly”
Mẹ Sao Mai giật mình.
Sau đó nhếch mép cười.
“À. Chào Nữ Hoàng…”
Bà cố kéo dài hai chữ cuối như để nhấn mạnh một điều gì đó”
“Rụp”
Mụ ta cúp máy rồi.
….
“Sao thế?”. Giọng nói của Long Kim vang lên.
Mặt Hương Ly gần như biến sắc.
“Bà … ta…đang…”
Cô không thể nói một cách lưu loát.
Hương Ly – một Nữ Hoàng tối cao mà phải sợ mụ đàn bà vô dụng đó sao?
Không! Không bao giờ!
Mồ hôi cô chảy xuống.
Từng giọt, từng giọt…
Long Kim thấy cô ta có vẻ không