
ai và bà Liên đang đứng ở cổng.
Mẹ Hoàng Anh không thể đứng vững. Người bà ấy dựa hẳn vào người mẹ cô. Mặt mũi trắng bệch.
“Khi nào thì biết cậu ấy không có trong phòng”
Mẹ Sao Mai hình như đã biết mọi chuyện nên kể thay cho bà Liên.
Nghe xong cô mới hiểu ra.
“Sau khi nghe tiếng cửa kính bị vỡ bác gái chạy ngay vào phòng Hoàng Anh nhưng không thấy ư?”
Mẹ cô gật đầu.
Sau đó cô đạp xe thẳng về nhà.
Chạy ngay vào phòng với tốc độ khủng khiếp.
Quả cầu.
Quả cầu.
Trong đầu cô khi ấy không có thứ gì khác.
Đây rồi!
Sao Mai đặt cẩn thận quả cầu xuống bàn. Đó là món đồ thầy Phù Thuỷ tặng cô thay cho lời tạm biệt.
Miệng cô lẩm nhẩm cái gì đó.
Cô không được sử dụng bất cứ thứ gì liên quan đến phép thuật trong thời gian sát hạch nếu không cô sẽ bị giảm tuổi thọ đi 100 năm.
Nhưng biết làm sao đây?
Cô mặc kệ tất cả. Chỉ có cách này mới tìm thấy cậu ta.
Sao thế này?
Quả cầu trở nên đen sì.
Cả quả cầu thuỷ tinh này mà cũng không thể tìm thấy cậu ta sao?.
“Rù…rù…rù…”
Mọi thứ bậy giờ thật khó kiểm soát.
“Alo…”
Cô nhanh chóng nghe điện thoại từ một số điện thoại lạ.
“Sao Mai”
Một giọng nữ khàn khàn đáng sợ vang lên ở đầu dây bên kia.
Sao Mai đoán được đó là ai?
“Bà muốn gì?”
“Ha…ha…ha”
Bà ta cười. Tiếng cười đó khiến Sao Mai như muốn tê cứng.
“Sao Mai cứu tao…cứu”
Diệp Anh. Là giọng của nó.
“Bà đã làm gì bạn tôi” Cô đang rất tức giận.
“Nếu không muốn nhận lấy xác của con bé đó thì hãy đến gặp ta”
Cô không kịp định hình xem là mình đã cúp máy hay chưa nữa. Cô phi thẳng ra khỏi nhà.
Nhưng cô không biết rằng trong thời gian cô lo lắng cho Diệp Anh thì quả cầu đã sáng lên.
Hoàng Anh đang gặp nguy hiểm.
Sao Mai cứ đạp như vậy. Nhưng có quá nhiều thứ khiến cô phải nghĩ.
Bà ta đang ở đâu chứ?
Không biết!
Làm sao đây?
Cô gọi lại cho số lạ khi nãy.
Không liên lạc được.
Sao Mai đang thật sự quay cuồng.
“Ê. Đang trong giờ học sao tự nhiên gọi cho tao?”
“Nhà Hương Ly ở đâu?”
“Hả?...à…Mày hỏi làm gì?”
“Nhanh lên”
Sau khi kết thúc cuộc hội thoại với Bình An.
Sao Mai nhanh chóng quay đầu xe để chạy đến nhà Hương Ly.
Trong lòng cô đang rất hỗn độn…
“Choang…choang…”
Tiếng cửa kính vỡ không ngừng vang lên.
“Mày không được làm sao đâu đấy?” Sao Mai thầm nhủ bản thân nhưng cô cảm thấy mắt mình đang ướt.
Không được để con mụ đê tiện đó thấy bộ dạng này của mình.
Sao Mai dừng xe trước một căn nhà khang trang.
Kiểm tra lại địa chỉ.
Đúng rồi!
Cô chạy thẳng vào trong mà không cần do dự.
Cửa không khoá. Là một cơ hội cho cô.
Gì đây?
Tại sao?
Hoàng Anh?
Tại sao?
“Gì mà em phải ngơ ngác như thế?” Một giọng nói quen thuộc phát ra.
Cô quay người lại.
Là Long Kim.
Sao hắn ta lại ở trong nhà của Hương Ly.
“Thầy…” Sao Mai nhìn long Kim một cách khó hiểu.
Long Kim nhếch mép cười và nói: “Thế nào?...Bất ngờ không?”
Sao Mai lùi từng bước để tránh xa con người đáng sợ này.
Mà không…Long Kim không phải người. Hắn là ác tà.
Sao Mai nhìn sang bên phía cửa sổ.
Hoàng Anh. Tên đó đang điên cuồng đập vỡ từng ô cửa sổ.
Hắn ta đang bị gì đó?.
“Các ngươi đã làm gì cậu ấy?” Cô sợ hãi nhưng có điều gì đó từ hắn khiến cô căm thù.
Long Kim đi lại gần cô, từng bước…
Chỉ còn một bước chân nữa là cô hết đường lui.
Long Kim bỗng nhiên quay lưng lại.
“Chẳng làm gì cả?” Anh ta nói rất thản nhiên.
Sao Mai thấy sơ hở nhanh chóng thoát ra chạy đến gần Hoàng Anh.
“Này cậu bị sao thế hả?”
Cô kéo kéo tay Hoàng Anh.
Bất ngờ anh hất tay cô ra. Nhìn vào cô như một người xa lạ.
Răng nanh.
Không thể nào?
Cậu ấy đã trở thành quỷ.
Sao Mai không thể tin chỉ sau một đêm cậu ta lại ra nông nỗi này.
Cô nhìn Long Kim với ánh mắt tức giận.
“Nói đi. Lũ ác ma chúng mày đã làm gì Hoàng Anh”
Long Kim lạnh lùng trả lời: “Nếu em xem tôi là ác ma thì…hắn ta sẽ phải chết”
Sao Mai không biết mình có nghe nhầm không nữa.
Hoàng Anh phải chết chỉ vì lời nói của cô sao?
Tim cô bỗng chốc đau như muốn vỡ vụn ra giống những tấm kính kia vậy.
“Chúng ta phải bảo vệ nguồn năng lượng ấy”
Giọng mẹ lại vang lên trong đầu cô.
Sao Mai nhớ lại những tháng ngày ở hành tinh tươi đẹp đầy tiếng cười của cô.
Nếu Hoàng Anh chết đi tất cả sẽ biến mất.
Sao Mai đang rất sợ.
Cô sợ Long kim còn hơn cả Hương Ly nữa.
“Anh …muốn gì?” Sao Mai bất lực nó