
- Liên . . .Là con đấy hả? – Mẹ cô chạy gần lại vẻ khó tin
- Con xinh đến mức mẹ không nhận ra à??
Mẹ Gum đánh vào người cô một cái
- Sao mẹ đánh con??
- Con sao lại không như thế này sớm hơn hả?
- Con cũng chẳng muốn thế này đâu !
- Là con gái cũng nên chăm chút tí. Rồi ế ra đấy mẹ không nuôi cô đâu
- Thì bố mẹ mong có một đứa con trai nên con mới ra thế đấy chứ!
- Được rồi. Không nhắc chuyện ấy nữa. Lúc đó bố mẹ chưa thông suốt.
Con nào cũng là con hết. Từ bây giờ con thích làm gì thì làm. Nếu ông
chồng ấy dám cấm thì mẹ sẽ kí giấy li . . .
- Kìa mẹ nói gì thế?Con không cho phép
- Vậy thôi. . .Đi đâu thì đi mau kẻo muộn. Nhớ về sớm đấy nhé!
Gum chào mẹ rồi mở cổng ra ngoài. Đi bộ được một đoạn thì chân đã đau điếng.Cô chẳng quen gì với đôi cao gót này. Thật khó chịu. Còn cả cái
váy ngắn nữa. Cô cứ sợ nó tốc lên nên không thoải mái. Còn thêm cái tóc
giả cô sợ bị rụng xuống nên cứ phải giữ giữ
Trông Gum thế thôi chứ trong cô đang đấu tranh dữ lắm. Cảm giác chẳng giống cô tẹo nào. Nhưng đã nỗ lực vậy rồi thì coi như chịu đụng thêm
chút cũng chẳng sao
Huan đỗ xe xịch một cái trước mặt Gum. Cô quay lại nhìn anh. Cũng lạ
thật trông cô như vậy mà anh còn nhận ra. Trong khi mẹ cô thì cứ ngơ
ngác tưởng đứa con gái nhà ai. Cô đâu biết anh phải nhìn mãi mới nhận ra cái dáng đi của cô, cái tác phong khổ sở dưới hình tượng thiếu nữ kia
Nhưng trong lòng Huan dâng lên loại cảm xúc đặc biệt. Vì anh mà cô đã phải thay đổi bản thân tới mức này. Chắc chắn rất là coi trọng anh
Ngồi lên xe, Gum chỉnh lại tóc sợ nó bị lệch nhưng không thuận tay
cho lắm cứ lóng ngóng. Nhìn sang thấy Huan đang nhìn mình từ đầu đến
chân – ánh mắt cứ như dò xét !Gum nhìn lại mình rồi cô ngần ngại kéo cái váy xuống . Nó ngắn thế không biết !
Thấy Gum khổ sở kéo váy Huan không nhìn cô nữa, tập trung lái xe
- Nếu không thích bị người ta nhìn thì sao phải mặc váy ngắn như thế?
Cô muốn đâu. Tại Puny với Lin cả chứ. Bộ nào cũng tương đương nhau
cả. Cô không chọn bộ đó thì bộ khác cũng chẳng khá hơn. Gum định cãi lại nhưng thôi. Cô đang trong hình hài thiếu nữ ngoan ngoãn, nhã nhặn không nên gân cổ cãi người ta
- Làm em giận sao?
- Không có !
- Thật không giống em . Xem ra phải làm quen với phong cách mới này rồi !
Gum gượng gạo cười. Cô ép mình vào cái khuôn phép nào đó cảm giác
thật khó chịu. Có cái gì đó cứ muốn bật ra nhưng bị lí trí cản lại !
Đi dạo ở công viên, Gum không nghe thấy bất kì lời bàn tán nào như lần trước nữa. Đương nhiên rồi, cô khác thế cơ mà!
Không ai nói gì cô cảm thấy vui. Ít ra thì buổi hẹn chính thức cũng
không bị người ngoài làm cụt hứng cả hai. Nhưng khổ sở cho Gum, cứ vài
bước là lại chệch chân. Cô gượng tới lúc này cũng thật phi thường. Trời
nóng mà còn phải đội tóc giả, cô cũng bắt đầu chảy mồ hôi rồi !
Huan cúi xuống để cô trèo lên lưng. Lúc đầu, Gum không đồng ý nhưng
sau đó thấy nhiều người nhìn lại đành leo lên lưng anh. Chân cũng nhẹ
bẫng hẳn đi. . . Được một lúc, cô nghĩ Huan mệt nên leo xuống. Anh liền
lên tiếng:
- Đi cùng anh
- Đi đâu??
- Anh mua cho em đôi giày khác
- Không cần đâu. Em đi được mà!
Biết cô không muốn bị người ta bàn tán nhưng cô vì thế mà chịu khổ, Huan không muốn . Anh chậm rãi tiếp tục:
- Em đừng gượng ép nữa. Chân đau như vậy còn cố chấp
- Không. Em đi cùng với anh sao có thể tùy tiện được. Giống như lần
trước, người ta sẽ tưởng anh và em là cặp đồng tính. Em không muốn thế.
Cho dù có đau cũng chỉ vì chúng ta thôi !
- Nghe này. Anh không quan tâm lời mấy người đó nữa. Chuyện tình cảm
của chúng ta không cần họ bình luận. Em khỏi cần thay đổi theo kiểu khổ
sở ấy
Gum vẫn khăng khăng :
- Em biết trong lòng anh cũng không thích em để tóc ngắn, mặc quần áo nam tính. Vì thế em thay đổi cũng vì anh. Có là gì đâu cơ chứ!
Huan nắm chặt tay Gum, giọng ấm áp:
- Đối với anh, em xinh đẹp nhất chính là khi là chính mình. Em là em, vậy thôi. Không cần phải trang điểm, không cần mặc những bộ quần áo
phức tạp, không cần giày cao gót càng không cần đội tóc giả. Anh yêu em
không vì những yếu tố ấy mà vì vẻ đẹp trong con người em. . .Bạn gái của anh chỉ cần là chính con người em, được không?
Cô đang khóc. Gum không dễ khóc nhưng nghe những lời này, cô không
hiểu sao lại nức nở ngay được.Huan gỡ mái tóc giả làm cô đổ bao mồ hôi
ra đến nỗi nhòe đi cả lớp trang điểm. Không hiểu sao với anh giờ đây cô
lại xinh đẹp như thế. Một vẻ đẹp mà chỉ khi thực sự tìm hiểu về Gum anh
mới nhận ra
Không nhất thiết phải chăm chút quá nhiều về ngoại hình vì cho dù là
vậy anh cũng đã thích Gum từ khi cô vẫn giữ cái phong cách Tomboy kia
Những lần cô cứng đầu động khẩu với anh, lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, mình có thể thay thế vị trí của người con trai trong nhà. Bố cô vì
không có c