
ồi, Puny cảm thấy quá sức chịu
đựng. Nhưng cô cũng chẳng có nơi nào để đi vào lúc tối đêm thế này. Chìa khóa nhà lại để ở trong phòng Vyl. Cô chẳng muốn quay lại để nhìn cái
khuôn mặt đáng ghét ấy nữa. Đã không muốn nhìn mặt cô thì cô cần gì phải về nhà anh làm gì nữa
Cứ đi lang thang trong mưa. Đúng. Trời mưa rất to. Cô vô cùng sợ.
Nhưng chắc là lúc đó quá tức giận nên chẳng e ngại chuyện mưa nữa. Chỉ
nghĩ về lời nói tàn nhẫn của anh. Cô thì ra chỉ là một đứa đáng ghét
trong mắt anh. . . Ra vậy.
Vyl vừa về nhà thì trời đổ mưa. Anh đi vào trong nhà đã thấy bà quản
gia và anh quản lí ngồi ở phòng khách vẻ mặt lo lắng. Vừa thấy Vyl cả
hai lại đứng lên chạy tới:
Cậu đi những đâu mà về tối thế này?? Tôi lo lắng lắm đấy!! Mẹ cậu không yên tâm nên bảo tôi đi tìm mà không thấy cậu đâu cả !!
Huy à!! Cháu chắc mệt rồi. Vào nghỉ đi. À mà cháu dâu đâu rồi?? Nó hí hửng tới đó chơi lắm mà!!
Bà và anh đi ngủ đi – Vyl cất tiếng mệt mỏi
Sao thế?? Cậu không cùng về với cô chủ sao?? Trời mưa to quá, để tôi ra ngoài đóng cửa!!! Cậu lên phòng đi !!
Tiếng mưa cứ rào rào suốt. Vyl vừa bước lên phòng thì cái hình ảnh
đôi mắt ướt nước mắt của cô cứ hiện lên trong đầu anh. Có phải anh đã
quá nặng lời rồi không? Cô cũng đâu quá phiền phức đâu. Hơn thế, còn
khiến anh cảm thấy vui vẻ. Vậy mà không hiểu sao lại cứ thích to tiếng
với cô. Chính anh cũng không hiểu nổi.
Và ngay sau đó, tiếng mưa xối xả làm anh bước vội xuống nhà và chạy
đi một cách vô thức. Bỏ ngoài tai lời gọi với theo của anh quản lí. . .
Anh chạy đi tìm cô trong làn mưa trắng xóa. . .
9h30’
Puny như chú mèo nhỏ bị ướt mưa. Cả người ướt như chuột lột. Cô cứ đi về phía trước mà chẳng biết mình sẽ đi đâu. Có lẽ là đường về nhà. Đầu
cô ong ong chẳng nghĩ ngợi được bất cứ điều gì. Lại bị nhiễm mưa khiến
người cô có cảm giác mệt mỏi. Mắt hoa hết cả lên
Hình dáng nhỏ bé kia đập vào mắt anh sau một hồi tìm kiếm suốt quãng
đường dài. Anh chạy lại gần kéo tay từ phía sau làm Puny giật mình ngơ
ngẩn. Cô bị mưa làm đỏ cả mắt không nhìn thấy gì cả mọi thứ cứ mờ mờ ảo
ảo. . Phải một lúc mới nhìn ra là anh. Cô giật tay ra nói bằng giọng yếu ớt:
Anh về đi
Lại một lần nữa bị kéo lại :
Cùng tôi về nhà
Anh nói bằng giọng rất ấm cứ như 2 người từ lâu đã là người một nhà.
Puny không thích , cô không muốn về nhà của người khác càng không muốn
nhìn bản mặt đáng ghét kia . . .
Không. Tôi không về. Bỏ ra . . . Mà đó đâu phải nhà của tôi . . .
Anh vẫn nhất quyết:
Theo tôi về
Cô dùng sức gạt tay anh ra, miệng cố gắng cất tiếng nhưng cơ thể nặng trĩu làm cô khó nhọc :
Tôi không thích. Tôi cũng không cần. Tôi càng không muốn. . .
Câu nói chưa dứt thì cô ngã vào Vyl. Suốt một lúc dầm mưa cô nàng đã
kiệt sức và ngất đi. Nhìn bộ dạng thảm hại của cô, Vyl có cảm giác hối
lỗi và cực kì thương cô. Lẽ ra không nên đối xử với cô như vậy. Đưa được cô nàng về nhà với bô dạng ướt sũng. Bà quản gia liền kêu anh mau đi
thay quần áo kẻo ốm. Bà vô cùng thương Puny, cô bé nhỏ nhắn ấy thể nào
cũng ốm cho xem. Quả thật, đêm cô lên cơn sốt . Cứ hắt hơi liên tục. . .
Cô sao thế?? – Vyl lên tiếng
Puny cố gắng ngồi dậy :
Hắt xì. . .Không sao . . . hắt xì
Cô bé không biết rằng nửa đêm anh đã phải ngồi bên cạnh trông cô bé
suốt mà không dám chợp mắt. Nghĩ lại cả ngày hôm nay cô bé gây cho anh
quá nhiều phiền phức!! Đi đứng không cẩn thận để anh phải lo lắng rồi
còn ngốc nghếch cố ăn cho đầy bụng chỉ vì anh !! Không nghe lời anh để
giờ báo hại anh phải thức để chăm sóc!! Cảm phiền anh cứ túc trực bên
cạnh sợ cô bé sẽ sốt cao nữa.
Chính anh cũng không ngờ có ngày mình lại phải khổ sở vì 1 đứa con
gái phiền phức như thế nhưng rồi cơn buồn ngủ ngay lập tức kéo đến anh
khép hàng mi lại từ từ anh ngủ thiếp đi trên bàn học của Puny – nơi mà
chưa bao giờ anh từng nghĩ là có thể ngủ được ở đó. Vậy mà giờ đây lại
có thể ngủ ngon như vậy, có lẽ trong con người anh có phần nào đó đã
thay đổi . . .
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai đã chiếu rọi vào khắp căn phòng của hai bạn nhỏ. . . mà thực ra thì cũng chẳng nhỏ gì cho cam.
(Một bạn 17, một bạn 20 mà còn có thể gọi là nhỏ thì không ổn lắm. . .)
Hai bạn trẻ đang say sưa với giấc ngủ ngon lành thì một bạn nhỏ hơn
đã bừng tỉnh. . . Xem ra bạn ấy đã bắt đầu có trách nhiệm với việc đi
học rồi !!
Puny sực nhớ ra là phải tới trường. Hôm nay không phải là Chủ Nhật.
Và cô bé hốt hoảng tung chăn lên loạn xạ. Mỗi sáng của cô đều na ná kiểu tung chăn, ném gối và làm loạn khoảng 15’ mới chính thức đi vào phòng
tắm thay quần áo và vệ sinh cá nhân. Khi ở nhà người khác rồi Puny vẫn
không thể bỏ được cái tật ấy của mình, hôm nay dậy muộn cũng không ngoại lệ :
Mấy giờ rồi nhỉ? – Puny vẫn còn cảm giác đau đầu vì hôm qua dầm mưa khá lâu
C-C-Chín r-r-rưỡi rồi sao ???? – Cô bé cầm đồng hồ báo thức lên nhìn
thật kĩ như