
à ch. . . Mà tôi nói ra để anh biết điểm yếu à?? Nghĩ tôi ngốc chắc??
Này, cô sợ gián không?
Tôi mà phải sợ á??
Nó ở trên đầu cô kìa lấy xuống đi
Cái gì??? AAAAA – Lại một lần nữa kích động lao vào người đằng trước
Nói tóm lại là con gì cô cũng sợ. . . Chỉ là mức độ thì khác nhau.
Giờ cô mới nhận ra mình đang vòng tay ôm lấy cổ Vyl trong khi anh ta thì ôm eo cô. . .
WHAT???
Anh đụng vào đâu thế??? – Puny giãy nảy lên
Khi nãy mình tự ôm người lạ kia thì có sao đâu cơ chứ? Thế mà giờ cô
lại gắt lên khi Vyl ôm cô. . . Puny cũng chẳng hiểu sao lại phản ứng thế nữa. Chỉ cần anh ta đụng vào người là có cảm giác rất kì lạ. . .
Con bé này, cô chủ động đấy chứ
Nhưng. . . anh để im không được sao? Còn ôm eo tôi!!!!
Anh nhìn đi nhìn lại một lượt rồi hai ba lượt từ đầu xuống chân của Puny! Làm cô phải lấy cái cặp che lại. . .
Anh nhìn gì???
Cô mà có eo sao??
Cái gì????? !!!!!
Nhìn lại mình đi. Người như cái thân cây tôi ôm cô cứ như khúc gỗ không chút cảm xúc
Anh . . . anh . . .
Nói rồi, anh bước đi mà không thèm để ý cái nét mặt tối thui của ai đó. Cô bé gào lên trong tiềm thức:
TÔI HẬN ANH !!!!
Và nhìn lại mình từ đầu tới chân. Dạo này ăn cũng đâu có nhiều đâu. Rõ ràng là có eo mà tại sao anh ta nói vậy chứ???
Mấy ngày sau đó Puny cứ liên tục hỏi Lin và Gum là mình có eo không?? Và hai cô bạn gật gật đầu mấy lần nhưng Puny vẫn cứ hỏi, ngày nào cũng
như ngày nào, đến mức thấy Puny một cái là hai cô bạn liền chào là:
Puny à. Cậu eo thật đấy !!!
(=.=. . . . . . . ) !!!!!
* * *
Puny đi về mà lòng hậm hực. Anh ta nói vậy mà nghe được sao? Vô tình vậy sao?Có biết là con gái sợ nhất nghe mấy lời đó không?
Vừa đi ra tới cổng trường , Puny dù giận nhưng mà vẫn chạy ra chỗ Vyl , cười “thân thiện”
Chúng ta cùng về. . .
Còn chưa kịp nói từ “ Nhé” thì ai đó đã phóng đi trước. . . Sống mười mấy năm trên cõi đời này cô chưa từng gặp ai quá đáng, vô lại như
thế!!!
Hận không thể gặm nhấm anh ta cho đến chết! Đáng ghét !!!!!!
( Bạn này ác quá! Gặm thế thì còn gì là người)
Cái khoảnh khắc cô ôm lấy anh, trong lòng anh đã có một cảm giác rất
lạ. . .Rồi không biết từ khi nào anh cũng vòng tay ôm lấy cô bé ấy! Cảm
giác rất ấm, rất bình yên! Nhưng hình như chính vì có cảm giác ấy nên
anh mới phải che dấu nó đi. . . Sợ rằng chỉ cần ở cạnh cô bé ấy thêm nữa anh sẽ để cô bé ấy biết nhịp tim bất ổn của mình . . .
* * *
Về cùng lúc là do cái xe bus hôm nay đến sớm lạ thường. Puny vừa nhảy xuống thì gặp Vyl , nhà anh cũng gần bến xe nên đi bộ cũng không xa. . . Và ai cũng nghĩ rằng Vyl đưa cô về đấy !!!
Hai người về rồi à!!! Vào ăn cơm thôi – Anh quản lí và bà quản gia đã đợi sẵn
Òa !!! Bà ơi. Nhiều món ngon quá – Puny hí hửng
Có canh thịt viên cà chua , cá tẩm bột, cải xào, thịt nướng, chả cá
viên, tôm chiên, cua hấp, súp trứng . . . Cô nhìn quanh bàn ăn đều là
các món cô bé thích nhưng mỗi tuần mới được ăn cá, thịt nướng, tôm một
lần thế mà nhà anh ta thì một bữa thôi đã hội tụ hết các món này rồi !!!
Vậy mà bàn ăn có mỗi 4 người !!! Nếu mà ăn uống thịnh soạn thế này
thì nhà cô sẽ đầy đủ họ hàng lắm đấy !!! Bình thường nhà cũng chỉ có 2
mẹ con nên nhiều khi chỉ ăn qua loa cho xong. Nhưng mà ít ra còn là ăn
với mẹ nên chẳng khi nào buồn hết
Còn anh ta. . . có khi cũng chỉ là một mình ngồi đây, dù có sơn hào
hải vị đi chẳng nữa thì có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với anh. Anh ta từng
nói cơm của mẹ là sơn hào hải vị rõ ràng rất muốn cùng mẹ ăn cơm. . .
Hình như lần trước khi vào nhà cô ăn cơm anh ta rất rất vui. . . Vậy mà
cô bé không hiểu lại còn hậm hực vì mẹ để ý tới anh ta. . .
- Ăn nhiều vào nhé cháu dâu. Toàn món cậu chủ thích ăn đấy – Bà quản gia lên tiếng đưa Puny về thực tại
Thật ạ. Cháu còn tưởng bà biết cháu thích ăn mấy món này
2 cháu giống nhau thật đấy! Vào ăn đi
Vâng
* * *
Cả buổi chiều Puny lên phòng tập rồi ghé qua nhà Lin chơi. Nghe Lin
nhắc tới đống bài tập về nhà Puny mới sực nhớ ra. Và hậu quả là dọn dẹp
xong đống bát điã cô bé chạy vội lên phòng ngồi làm cho xong. 1 lúc sau, cô ngồi cắn bút ủ rũ vì bài dễ thì ít mà bài khó thì nhiều. Ngó quanh
phòng không thấy bóng dáng thầy giáo đâu cô phát nản vì số bài tập chất
đống kia.
Thầy giáo ấy nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường nếu mà không làm
xong thì chỉ có nước lên thớt mà đợi xử chém thôi. . . Nghĩ thôi đã nổi
hết da gà da vịt lên rồi!!
Anh ta có thể ở đâu chứ?? Cô nghĩ mãi mới nhớ ra anh ta thường nhảy ở trong cái phòng rộng rộng à nó là phòng tập của anh ta!!! Đi mãi mới
đến, thật tình,nhà gì mà rộng như cung điện ấy. Có mình anh ta ở trên
này đúng là cũng cô đơn thật. . .
Vì bài tập, vì sự sống, cô bé sẽ năn nỉ anh ta đồng ý mới thôi. Có gãy lưỡi cũng phải làm. . . Cố lê