
Vyl! Cậu đi đâu thế?! – Zita lên tiếng
Nhìn bầu trời ngày càng tối Vyl càng lo cho cô bé!Đặc biệt là có kẻ cũng biến mất đó là Minh Yên
Anh Vyl! Khoan đi đã – Hoa Phương lên tiếng
Em đã thấy Minh Yên và Bảo Uyên mà!
Anh khựng lại rồi tiến lại phía Hoa Phương, ánh mắt chỉ như muốn nghe câu trả lời ngay và lập tức
Cô ấy ở đâu?
Để em dẫn anh đi !!!! ( lợi dụng quá à)
Vyl miễn cưỡng đi cùng Hoa Phương . .
* * *
Cô bé Puny lúc này đang rất lạnh, đói và hơn cả là sự sợ hãi . . Trời giờ đã khá là tối. Cô bé không kìm lòng được bắt đầu khóc. . Nhớ mẹ . . Nhớ Lin, Gum . . Nhớ cả kẻ đáng ghét không biết có nhớ tới mình không . . Lại còn bị trượt chân ngã khiến chân không bước nổi nữa
Chân cô đau đớn không thể bước đi thêm. Nhưng nếu chỉ ngồi đó khóc
lóc thì cô sẽ chết mất. Buổi tối ở đây rất đáng sợ, tiếng gió rít mạnh,
có thể trời sẽ mưa nữa. Thế là Puny cố gắng đứng lên đi tiếp. Lẽ ra
người cô nên trông mong là Lin và Gum – 2 cô bạn chắc chắn sẽ đi tìm cô. Vậy mà lại nghĩ đến Vyl. Nói không chừng anh còn chẳng thèm biết cô
đang ở đâu. Nói gì đến việc tìm cô. Thế đấy, cô vẫn chỉ nghĩ đến cái
người đó.
Một hồi bước đi cô đã quá mệt mỏi, chân rã rời. Thế là lại ngồi xuống nức nở , bỗng nghe thấy tiếng nói từ phía sau:
Em ở đây sao?
Cô bé đang gục đầu khóc thì chợt có tiếng nói cô ngẩng đầu lên thì không phải hình bóng cô mong đợi . .
Là anh à. Anh đi đi – Cô bé gạt nước mắt nói
Em có giận anh thì cũng đừng như thế! Có gì về rồi hẵng nói – Minh Yên kéo tay cô đứng lên
Không! Anh buông ra đi! Tôi không muốn – Cô bé cương quyết và giật tay ra khỏi anh
Người cô luôn quý mến như anh trai lại làm cô tổn thương vậy. Cô không cần
Đừng bướng bỉnh như thế nữa! Cậu ta không tìm em đâu
Anh ấy nhất định sẽ tìm. Có lẽ anh ấy sắp tới rồi! Anh kệ tôi đi
Nghe những lời này từ cô gái mình thương Minh Yên càng cảm thấy mình
không có vị trí nào trong lòng cô bé. . Cả lúc trước và bây giờ vẫn chỉ 1 câu người đó, 2 câu anh ấy . . Lúc nào cũng là Vyl . . Phải chăng Minh
Yên nên dừng lại ở đây . . Kết thúc vào lúc này để nhận sự tha thứ có
nên hay không??
Thôi được. Anh sẽ đưa em về và không làm phiền tới em
Không. Tôi sẽ đợi anh ấy tới
Em cứng đầu quá đấy! Trong lòng em anh dù chỉ là một chút cũng không
có hay sao? Anh xin lỗi vì chuyện hồi chiều. . là anh sai. . Từ giờ anh
sẽ không làm phiền em . . em có tha thứ cho anh không?
Về chuyện đó . . anh đã xin lỗi thì coi như chưa có gì đi! Chúng ta vẫn có thể làm anh em tốt . . .
Em vẫn giữ quan điểm đó à?
Em không có anh chị em nên nếu có một người anh thì cũng rất thú vị
Vậy được. Chỉ cần được ở gần em và không khiến em khó chịu. Anh cũng sẽ chấp nhận là anh em với em
Minh Yên giúp cô đứng dậy, lau nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi rồi dẫn cô về
* * *
Chiều em có ra đây và nhìn thấy Minh Yên và Bảo Uyên đang đứng hóng mát !! Chắc cũng chỉ quanh khu vực này thôi !!
Nhìn xung quanh chỉ có một nơi “ Khu vực cấm” là khả nghi nhất! Với
tính cách và sự ngốc nghếch của Puny, Vyl chắc chắn cô bé đã đi vào đây . .
Anh Vyl! Đây là khu vực cấm mà! Anh không thể vào đâu
Mặc lời nói của Hoa Phương , anh chỉ biết rằng điều quan trọng là phải tìm được cô bé . .
Trời chính thức tối sầm . . Vyl đang rất lo lắng cho Puny . . ruột
gan anh lúc này nhảy dựng lên và nóng ran . . Đứa ngốc này có thể đi xa
được thế sao??????
Anh cứ đi vào trong khu vực nguy hiểm đó mà chẳng hề nghĩ ngợi chỉ vì lo lắng cho cô gái ấy. Cho dù ở đó rất tối và có thể sẽ nguy hiểm nhưng chẳng là gì so với sự lo lắng của anh hiện giờ. Vyl thầm trách Puny
ngốc làm anh lo lại rất muốn ôm đứa ngốc ấy ngay bây giờ. Được một lúc
lâu không hề thấy có dấu hiệu gì hết anh thực sự sợ. . . Nhưng rồi . . .
Cẩn thận đấy! Chân em có đi được không? – Tiếng của Minh Yên
Đi được ạ
Hình bóng ấy!!! Sao lại khiến người khác lo lắng vậy . . Nhìn thấy
bóng dáng nhỏ nhắn và dễ thương của Puny, Vyl lại có cảm giác lòng mình
nhẹ xuống phần nào. . Cô bé vẫn an toàn và không sao hết
Lúc này, Puny mới nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình rất lâu và cô bé ngẩng đầu lên . . là kẻ đáng ghét- Hoàng Tử hắc ám đang đứng sừng
sững trước mặt cô . . Giờ Puny chỉ muốn lao tới và ôm thật chặt anh . .
nhưng đôi chân lại thật đau đớn để làm điều đó . . 2 người nhìn nhau như đang bắt nhịp được cảm xúc của 2 trái tim hòa làm một . .
Đi – Chỉ một từ và Vyl kéo Puny rời khỏi Minh Yên
Ơ . . Ơ . . – Hoa Phương ngơ ngơ như bò đội nón trước cảnh hai người đi lướt qua mình
Khép miệng lại đi bà cô của tôi – Minh Yên lên tiếng
Anh . . Làm cái gì mà lại để hai người đó đi thế kia hả? Còn bao dự định nữa thì sao? Còn đứng đây làm gì?
Minh Yên mặc kệ bộ dạng nháo nhác của Hoa Phương, anh bì