
nh thản đáp:
Bình tĩnh đi! Chúng ta dừng lại thôi! Tôi sẽ là anh trai của Puny
Hoa Phương cáu gắt:
-C-Cái gì?!Anh định bỏ trốn à!!! Còn kế hoạch của chúng ta? Tôi sẽ có anh Vyl còn anh có Bảo Uyên. Anh quên rồi??
Minh Yên nhẹ giọng:
À cái đó . . vứt đi thôi
Không được . Tôi không thể! Đó là kế hoạch hoàn mĩ nhất tôi dật ra. Nói vứt là vứt chắc?
Vậy chúng ta dùng
Anh khùng à!! Tôi với anh !! Không thể nào. . Gu của tôi là lạnh lùng , đẹp trai như anh Vyl kìa
Gu của tôi là dễ thương, ngây ngô và thánh thiện như Puny kìa
Hoa Phương để bộ mặt khó hiểu:
Ý anh là tôi dễ sợ và độc đoán sao?
Minh Yên cũng vậy:
-Thì ý cô tôi chẳng xấu xí và quá thái hay sao?
Thiệt tình . . Thôi không cãi nữa . . Về thôi !!!!
Ừ thì về thưa tiểu thư độc đoán !!!
Và hai người cùng nhau đi về . . .
* * *
Vyl không biết rằng Puny bị đau chân . . Anh kéo cô bé đi nhanh hết
mức có thể miễn là tránh xa được Minh Yên. Cô bị anh kéo đi nhanh như
vậy, chân lại đau cảm thấy khó khăn vô cùng :
Anh . . đi chậm lại đi !!!
Vyl vẫn kéo cô đi . . Có thể Vyl không nghe thấy , cũng có thể là cố ý không nghe thấy hoặc là đang giận . .
Đến khi không chịu được nữa Puny gỡ tay mình khỏi tay Vyl . . Cô cứ
nghĩ rằng Vyl sẽ phải lo lắng hay thấy thương cho cô bé ai dè anh lại
làm cô đau thế này !!!
Híc híc !! – Cô ngồi thụp xuống và lại khóc . . mắt cá chân đã sưng giờ cả mắt cũng sưng vì khóc rồi
Sao thế?! – Vyl quay lại hỏi han . . .
Anh ghét tiếng khóc và cũng ghét nhìn người khác khóc. Nhưng từ bao
giờ khi thấy cô bé ấy khóc anh lại thấy trái tim nhói đau.Thấy cô khóc
thôi là lòng anh đau đớn . . . đau hơn cô rất nhiều
Anh không cần quan tâm –Puny hờn dỗi
Vyl lại gần đặt tay lên vai cô bé cố trầm tĩnh lại :
Sao vậy!!!
Anh thấy Puny vẫn nức nở không trả lời cũng chẳng biết cách dỗ dành một đứa con gái như thế nào nữa.Anh cảm thấy đau lòng. . .
Nhìn Vyl im lặng ngồi gần mình với khuôn mặt đang đau khổ vì hết cách . . Puny đành làm người tốt lên tiếng:
Anh không cần vì tôi mà phải ngồi đây đâu!!!!
Nói xong cô bé đứng dậy . .
Ái . . – Cái chân đáng ghét của Puny luôn làm cô thấy khó xử
Mới đến đây thì bị vấp ngã sưng chân. . Sau đó thì lại phải thi chạy
khiến vết thương cũ chưa lành đã lại tấy trở lại . . Chưa nghỉ ngơi
dưỡng chân được bao lâu thì giờ lại chạy vào khu vực cấm để trượt chân
ngã nữa . . Thật không còn gì tồi tệ hơn . ..
Cô bé loạng choạng ngã vào người Vyl
Xin lỗi – Cả 2 đồng thanh
Hai người nhìn nhau khó hiểu rồi cùng cười . . Thật hết nói nổi !!!!!
Anh cũng biết xin lỗi cơ đấy! Nhưng chỉ xin lỗi thôi sao?
Muốn sao?
Muốn cõng – Cô bé hí hửng ( heo đòi cõng kìa >.< )
Anh lạnh lùng buông câu :
Tôi không thích
Cô bé nghe câu trả lời phũ phàng của Vyl thì bực bội lắm!!! Cô đã đánh giá về Vyl quá cao rồi chăng?
Tại sao???
Nặng như heo – Anh đáp
Puny sững người. Nhưng thực sự đã quá bực bội với anh rồi!!! Sau
những lúc như vậy cô bé tưởng anh sẽ khác ai ngờ. . vẫn là vô tâm . .
Sao anh vô tâm thế hả? Anh thậm chí còn chẳng biết tôi bị đau chân
thế nào. . Đau lắm anh biết không? Anh Minh Yên đã thực sự quan tâm chăm sóc tôi còn anh. . .anh làm gì thế hả?
Nghe những lời trách móc của cô . Vyl cũng tự trách bản thân nhưng nhắc tới Minh Yên là anh không thể không tức giận . .
Vyl vòng tay kéo cô bé lại gần , khẽ nói nhỏ vào tai cô :
Từ bây giờ để tôi bảo vệ em
Puny tự nhiên cảm thấy không khí nóng lên. Sao lạ thế nhỉ? Trời gió
rít nghe rõ mồn một thế này, còn ở nơi âm u thế nữa. Cả người nóng hết
cả lên. Puny vội đẩy tay Vyl ra. Cái con người này ra vẻ tử tế hay là
uống nhầm thuốc?
Anh . . . anh nói gì lạ thế?
Lại một lần nữa nói thật ấm:
Tôi nói sẽ bảo vệ em
Gì gì cơ?? – Puny vẫn như chưa tin vào lời nói đó
Vyl chợt cười. Anh lên tiếng:
Cô còn muốn nghe bao lần nữa??
Tôi. . . tôi chỉ là thấy lạ!! Sao anh bỗng dưng kêu tôi là em vậy >__<
Cô nhỏ hơn tôi không lẽ tôi kêu cô là chị. Hay cô muốn tôi gọi là anh?
( Gọi anh đi cho đỡ thắc mắc :33~)
Thì trước giờ anh đều gọi tôi là cô mà. Nghe vậy chẳng quen chút nào. Tuy gọi là cô rất già nhưng mà tôi nghe quen rồi. Anh đừng có xưng em
như thế cứ sao sao ấy
Tôi gọi cô là em mà đã nghĩ tôi thích cô rồi sao? Cô ngây thơ quá đấy!
Cái gì? Tôi vốn đã không nghĩ vậy. Mấy lời đó anh nghĩ tôi tin nó là từ một người như anh sao? Về thôi
Người nào đó đã nhanh nhẹn chạy đi lên trước. Người còn lại chợt nở một nụ cười ấm áp. . .
Vyl và Puny vẫn chưa về sao? – Tan lo lắng hỏi khi thấy Hoa Phương và Minh Yên trở về
Họ chắc sẽ về ngay thôi – Min