
ẫn.. của một đứa con gái ngu đần không kém. Shinichi nghiến răng, lái xe đi.
-----------
Người ta bảo, tình yêu không đẹp như mộng tưởng..
Sao em vẫn yêu anh đến vô vọng?
Lướt cánh tay mềm mại trên bờ vai, cô gái ngồi xuống, bên cạnh anh. Áo sơ mi nhàu nát vì vòng ôm, và tất cả những mảnh vải rơi xuống sàn nhà. Anh mệt mỏi, hất nhanh mái tóc rũ rượi, rồi đẩy cô gái ra khỏi người mình. Vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt tròn tròn của cô, hai má cũng vì thế mà phiếm hồng. Shinichi hơi khó chịu, nhưng rồi cũng quyết định mặc kệ cô ngồi đấy. Từ cô, toát ra một cái vẻ khiến người khác phải chạnh lòng. Nhất định phải đưa đôi tay lau những giọt lệ trong đôi mắt cô, rồi sau đó là ôm lấy cô vào lòng. Shinichi cau mày, đôi mắt không hờ hững mà đỡ lấy cô, rồi nhanh chóng hôn lên gò má ướt đẫm nước mắt.
-Xin lỗi em.
-Shinichi, anh làm sao vậy?
Cô gái nghẹn lời, nhưng cũng vì vậy mà ánh mắt anh chợt dừng lại, thật sâu vào đôi mắt màu trà cũ của cô. Anh dùng tay vuốt lấy, rồi khẽ cười. Nụ cười của anh làm cô gái ngừng khóc, ngoan ngoãn tựa vào anh như một con mèo nhỏ đầy nũng nịu. Mùi hương rất nhẹ như lá trà khô, anh không có ý định gỡ bàn tay cô ra khỏi mình, cứ thế mà ôm lấy cô. Li rượu trên bàn sóng sánh sắc đỏ, chính anh cũng như xoáy sâu vào sắc đỏ ấy. Cánh cửa mở toang, một người bước vào, đôi mắt màu lục nhìn không chớp mắt vào cảnh tượng đã quá quen thuộc trước mặt.
-Ngày nào cũng thế này, sao không rước người ta về nhà cho rồi?
Châm chọc xong, Heiji khoan khoái nhìn đôi mắt ngượng ngùng của Hoshi, gò má ửng hồng, nhưng tuyệt nhiên vẫn không rời khỏi bàn tay của Shinichi. Heiji ngồi xuống, rồi Hoshi đứng dậy, cố gắng ra ngoài. Shinichi không ngăn cản, nhưng vẫn không quên hôn lên trán của cô thay cho lời tạm biệt. Ngay sau khi bóng dáng của Hoshi khuất sau cánh cửa, Shinichi mới tiếp tục nhấp li rượu trên bàn của mình.
-Sao uống nhiều thế?
Heiji cau mày, kéo lại li rượu trong tay anh. Shinichi liếc nhìn anh, rồi lại giật lại nó. Lòng cảm thấy một chút căm phẫn, không phải là vì Ran không chịu nhận tiền chứ? Anh lắc đầu, không thể nào. Cô ta, sống chết không liên quan gì đến anh. Anh không cần phải quá quan tâm đến một người con gái như thế. Heiji thấy vẻ không bình thường trong đôi mắt anh, chợt nhớ ra gì đó, giọng anh nhỏ hơn:
-Ran Mori, hôm nay ra khỏi đó đúng không?
Shinichi im lặng, vẫn tiếp tục uống, Heiji nhìn anh, không biết phải làm gì. Rồi chợt trong đôi mắt xanh lục khẽ nhớ, một sự thật là họ từng quen biết nhau. Heiji luôn là người tách Ran ra khỏi Shinichi.
-----------
Ran vội vã chạy vào, ôm choàng lấy cổ áo Shinichi, khẽ kéo. Shinichi chau mày, mùi hương đinh lăng lần nữa phảng phất trong không khí. Anh nhìn cô, ánh mắt như sắp giết người đến nơi.
-Cô có phải con gái không? Ôm choàng lấy một người con trai như thế sao?
Ran bĩu môi, rồi khúc khích cười, má cô phụng phịu. Vẻ mặt khiến Shinichi chán ghét đến tận cổ. Ran là con gái của chủ tập đoàn Mori, anh không có lựa chọn nào khác là không được phép làm cô tổn thương hay cái gì đó tương tự. Cứ như thế, bỗng nhiên Kudo Shinichi có một cái đuôi bám ở phía sau. Trong ánh mắt cô, là vẻ mặt tươi rói, cô luôn vui vẻ như thế, nhưng đó cũng là điều anh ghét nhất. Cô luôn không tôn trọng tất cả các thói quen của anh, ngay cả giữa cuộc họp vẫn chạy vào mà ôm lấy anh.
Một con nhóc mười lăm tuổi, anh không tin cô yêu anh. Tất cả những gì có thể tin tưởng, là cô đang cố gắng bám theo anh, như một cái đuôi nho nhỏ. Nên vui hay nên buồn, anh không thích những đứa con gái bám mình quá chặt. Shinichi hờ hững, cố gắng tránh né. Ran bám lấy cánh tay anh, nửa đùa nửa thật hôn lên má anh. Anh kinh ngạc nhìn cô, rồi lập tức đứng dậy ra khỏi buổi họp. Từ lúc đó trở đi, Shinichi đã quyết định không bao giờ đến gần Ran Mori nữa.
-------------
Tất cả kí ức còn mới, Heiji lại lần nữa vòng tay lại, quan sát tên đang gần thành hũ mèm trước mặt mình, ngoài miệng, bảo là không quan tâm, nhưng dường như không chỉ kết thúc như vậy. Shinichi đã đẩy cô ấy vào nơi đấy, không phải vì lí do cô ấy luôn bám theo anh ấy. Heiji không nghĩ, Shinichi sẽ như thế này. Ran luôn là một thứ khiến Shinichi nghiến răng khi nghĩ về. Shinichi ghét cô ấy, còn cô ấy, luôn luôn tìm cách bám lấy anh. Chịu không nổi những suy nghĩ, Heiji lấy chiếc li ra khỏi Shinichi.
-Trả lời đi, cậu bị cái gì thế hả?
-Tôi thì có thể bị cái gì?
Shinichi chau mày hỏi lại. Heiji đờ đẫn, quyết định tự mình tìm hiểu. Nhưng khi anh vừa quyết tâm, Shinichi lại nói. Một chất giọng khàn đặt đã nhuốm men say.
-Cô ta là cái thứ không biết trời cao đất rộng, tỏ vẻ mình thanh cao ư? Chẳng qua so với ba năm trước, vẫn luôn tìm cách để tôi chú ý thôi.
---------------
Hít sâu một hơi, Ran chạm tay vào cánh cửa đầy bụi, ngôi nhà