Pair of Vintage Old School Fru
Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chỉ Cần Em Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324034

Bình chọn: 7.00/10/403 lượt.

mức có thể kê làm gối ngủ được,
cô rất ấn tượng với nguyên lý đầu tiên của kinh tế học: “Cái gì cũng có giá của
nó.” Còn khi học triết học Mac – Lenin cô lại ấn tượng với câu “Vật chất quyết
định ý thức”. Từ đó có thể suy ra, trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì
bao giờ cả, muốn nhận lại ta buộc phải cho đi, cả tình yêu cũng cần đến điều đó.
Nhưng con người lại luôn giỏi giữ niềm đau hơn là giữ yêu thương. Yêu thương chỉ
cần lạc lõng thì đã vội buông. Giữa cô và anh, chẳng biết là duyên hay nợ,
nhưng cô tin những người yêu nhau rồi cũng sẽ về bên nhau mà thôi.

Sau khi cô đi,
anh gọi điện kéo mấy người bạn đến bar uống rượu, họ hay tụ tập ở Queen, một
nơi ồn ào nhưng nhiều gái đẹp. Hôm nay anh lại không có tâm trạng đó, chỉ uống
và uống. Anh không biết mình có yêu trẻ con không, cũng không biết nếu sống cả
đời chỉ có hai vợ chồng thì cảm giác thế nào.

Bởi anh chỉ từng
nghĩ lấy vợ sinh con, anh là con một, hơn ai hết, anh biết ba má anh mong mỏi
có cháu bế thế nào. Cứ cho là họ có thể tiếp tục nhưng như thế chia tay chỉ là
vấn đề thời gian mà thôi. Cô nói đúng, hôn nhân là việc của cả gia đình hai
bên, anh phải nghĩ cho cả ba má anh, cả bản thân anh. Quay sang hỏi mấy thằng bạn.

- Nếu giờ yêu một cô gái chẳng thể có con thì phải làm thế nào đối phó với
ba má đây? - Lời vừa dứt, mọi người nhất loạt im lặng nhìn anh, sau thì mỗi người
một ý.

- Ra ngoài kiếm một đứa con rồi xách về cho ông bà bảo con mình.

- Ba má anh, hơi khó đấy. Ông già nhà anh chắc gì đã đồng ý. Tốt nhất
anh đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục.

Ngay cả người ngoài cũng nghĩ thế
thì người trong cuộc như anh biết phải thuyết phục thế nào đây, bực mình đuổi hết
đám bạn về, anh lại tiếp tục uống rượu. Tiếp tục ư, hôm nay anh nghe từ ấy hơi
nhiều thì phải, anh biết hôm nay mình có hơi bàng hoàng, cũng có thất vọng,
nhưng chưa giao giờ anh nghĩ sẽ từ bỏ cô cả.

Chẳng phải họ còn có Seven sao, nó sẽ là đứa con chung của hai người. Vấn
đề ở đây chỉ là người lớn có chấp nhận điều ấy không, hay là cứ giấu họ, đừng
nói ra, chỉ anh và cô biết với nhau mà thôi, rồi nói với họ Seven là con anh. Anh
thấy chủ ý này cũng không tồi.

***

Cuối cùng kỳ nghỉ
phép cũng hết, cô lại xách vali lên đường đi Đà Nẵng. Mười ngày nữa cửa hàng
công nghệ ở đây khai trương, có lẽ cô sẽ ở đó khoảng gần nửa tháng. Thời gian
này, Hoàng không liên lạc với cô lấy một lần, có lẽ sự thật này với anh cũng
khó chấp nhận quá rồi. Cô ở đây ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, sáng sáu giờ
đã phải rời giường, nửa đêm mới về tới khách sạn. Đôi khi cô cũng nhớ đến anh,
đến quãng thời gian tươi đẹp nơi Hà Nội cổ kính.

Nhớ một lần công
ty tổ chức tiệc tất niên cuối năm, năm nào thì cô chẳng rõ nữa, 2010 hay 2011
gì đấy. Lần ấy cô mặc chiếc váy quây ngắn màu đen, tóc búi gọn gàng. Vì phải
cùng lãnh đạo đi chúc rượu rất nhiều nên cô đã ngà ngà say.

Đứng ngoài ban công
hóng gió, có bóng người đứng cạnh cô, hóa ra trưởng ban đối ngoại. Đó là người
đàn ông chững chạc, biết cách đối nhân xử thế nhất mà cô từng gặp. Đôi khi Kiều
Lam luôn khâm phục anh, có thể biến những khúc mắc to lớn thành vấn đề chẳng
đáng nói tới. Thỉnh thoảng cô cũng cùng anh ăn bữa cơm nhưng không nhiều, phần
lớn đều là ngồi chung trong nhà ăn công ty.

- Làm một người phụ nữ thành đạt cũng vất vả nhỉ?

- Có thành công nào mà không có gian khổ chứ, em cũng cẳng muốn thế đâu.

- Kiếm một người đàn ông đi, để người ấy lo. Em chỉ cần làm những gì em
thích là được.

- Em đốt đèn tìm ở đâu ra người đàn ông như thế bây giờ?

- Có một người đàn ông đang đứng cạnh em đấy thôi.

Kiều Lam quay
sang nhìn anh, cô biết anh nói thật, cũng hiểu đây là lời tỏ tình anh dành cho
mình.

-
Nhưng em yêu sự cô đơn mất rồi. Nếu thình lình có một người đàn ông ở bên cạnh
có khi lại thấy không quen ấy chứ. - Người đàn ông va vấp với đời nhiều như anh
chắc chắn sẽ hiểu những gì cô đang cố ý nói.

Trưởng ban đối
ngoại đi rồi, Hoàng bước tới gần cô.

- Hóa ra em sống trái ngược với anh đấy.

- Tất nhiên, số bạn gái của anh sợ rằng em cũng đếm không hết thì làm
sao anh lại cô đơn được. Nhưng nếu được phép lựa chọn, có mấy ai sống thế bao
giờ.

- Anh cũng nghĩ thế.

Anh biết trong lòng cô có khúc mắc khó gỡ bỏ
xuống, nhưng anh chỉ là một người đứng ngoài cuộc đời cô thì có tư cách gì chạm
vào nỗi đau ấy chứ.

- Cô bạn gái của
anh đâu?

- Cô nào cơ?

- Cô mới nhất. Hai tháng trước em vẫn thấy hai người đi cùng nhau cơ mà.

- Em tin không? Trước giờ anh chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về những mối
tình đã qua. Thậm chí không nhớ vì sao có bắt đầu và vì sao kết thúc.

- Thế mới nói, sau này ai làm vợ anh sẽ khổ dài dài.

- Khi nào anh tìm được một cô gái anh thật sự yêu, anh nhất định sẽ bắt
cô ấy về làm vợ, anh cũng sẽ yêu thương một mình cô ấy.

- Anh đang nói về một vấn đề hiển nhiên của xã hội đấy, biết k