Disneyland 1972 Love the old s
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327564

Bình chọn: 7.5.00/10/756 lượt.

Duy cầm quả bóng, vừa quạt quạt tay vừa nói – mùa hè, giờ này là còn sớm ý chứ! Chi chưa đi ăn tối sao?

- Chưa, chờ Hân sinh hoạt câu lạc bộ xong đi luôn thể! Giờ chắc cũng xong rồi! – Chi liếc nhìn điện thoại kiểm tra thời gian

- Vậy sao? Để mình đi cùng luôn! –Trần Duy nhìn đồng hồ trên tay,cười toe toét, đề nghị

- Không phải cậu đang tập sao? – Chi thắc mắc

- Ở lại tập cho mấy thành viên mới thôi! Còn đội trưởng mà, không sao!

Nói đoạn Trần Duy chạy về, ném quả bóng cho cậu thủ môn gần đó, nhanh nhẹn cầm lấy balo, áo sơ mi, cùng khăn bông, ôm một đống thứ chạy ra
nơi Chi đang đứng, cứ như sợ cô đi mất

- Đi thôi!

Chi chỉ cười nhẹ, không phản đối, cùng sóng bước với Trần Duy trên
con đường lác đác hoa sữa rơi. Cả hai cùng im lặng, không nói năng gì.
Mọi lần, không có Hân, lại có Duy, Thiên đi cùng, chưa khi nào hai người đi riêng như thế này, nhất thời không kiếm được chủ đề nói chuyện. Trần Duy đảo mắt nhìn xung quanh, cố che giấu sự lúng túng, gượng gạo, khẽ
hắng giọng:

- À, ờm……dạo này Chi thế nào?

- Thế nào là thế nào? – Chi hỏi lại, vẫn nhìn thẳng phía trước

- À thì…học hành, cuộc sống……tình cảm….

- Ngày nào cũng gặp nhau mà cần hỏi câu này nữa hả? – Chi nghiêng đầu nhìn Trần Duy, khẽ cười vì sự lúng túng của cậu

Trần Duy lại lần nữa không biết nên nói câu gì. Chi nói vậy cậu biết duy trì câu chuyện thế nào hả trời???

- Á! Hai người đi cùng nhau kìa!!!!!! – giọng Hân hét vang lanh lảnh ở phía xa, ngay lối vào cantin thu hút chú ý của Trần Duy và Chi

- Chưa thấy người đã nghe tiếng! – Chi lầm bầm nho nhỏ rồi cũng hét trả

Trần Duy cũng bật cười theo, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ khi thấy sự
xuất hiện của Hân. Nếu trước đây cậu khó chịu khi Hân toàn cố tình phá
đám giữa cả hai, thì giờ lại thấy biết ơn cô bạn quỷ nhỏ đã dẹp tan đi
cái im lặng đầy bối rối vẫn tồn tại giữa cậu và Chi.

Hai người tiến lại gần, thấy Hân đứng đó chờ cùng Thiên, Hải. Hân tiếp tục liến thoắng trên đường đi:

- Mọi lần tao có bao giờ gặp mày đi riêng cùng Duy đâu chứ! Thay đổi rồi hả?

- Có gì mà thay đổi! – Chi uýnh nhỏ bạn – là bạn bè cả, không đi với nhau được sao?

- Ha, thế cơ đấy!- Hân trề môi, định nói không phải trước ghét lắm à nhưng lại không dám, chỉ lén nháy mắt cho Trần Duy một cái

- Giờ mới xong hả? – Chi chuyển chủ đề, ngồi xuống ghế

- Ờ, bà Mai còn nói dai hơn ông Bảo nhà mình! – Hân thở dài – rõ ràng cũng chả phải làm gì, thế mà vẫn bắt ngồi nghe mới chán!

Câu chuyện lại tiếp tục, từ chuyện này đá sang chuyện kia dường như
không dứt. Sau bữa ăn, Hân chỉ muốn phi về ngâm mình trong nước, gạt bỏ
cảm giác bức bối bám dính do mồ hôi, thế nhưng nào có được tha. Trần Duy chưa gì đã chặn đường chạy maraton của Hân:

- Ở lại chút, tôi có việc muốn nói với cậu!

- Chuyện gì? Lát nữa được không? – Hân nhăn nhó khổ sở

- Chỉ một lúc thôi! Không lâu đâu! – Trần Duy kéo tay Hân ngồi xuống, cố trấn áp cô bạn đang muốn nổi loạn

Mọi người chỉ nhìn, không ai nói gì, rồi nhanh chóng tản đi, để không gian riêng tư trở lại cho cả hai. Hân xụ mặt, cau có nói:

- Sao, có tâm sự gì? Nói nhanh đi!

- Sao biết tôi định tâm sự? – Trần Duy hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi

- Tôi lạ ông nữa sao? Chắc lại thấy bế tắc không biết thân với Chi ra sao, nên làm thế nào để bày tỏ chứ gì! – Hân liếc bằng nửa con mắt –
khi nãy thấy cả hai đi cạnh nhau chả nói năng gì tôi đủ hiểu!

- Ờ, hiểu thì tốt! – Trần Duy cũng lườm nguýt lại, ngay sau đó trở
nên chán nản – tôi thật sự đã cố thân hơn, nhưng đi cạnh Chi lại không
biết nói gì, hơn nữa cảm giác như Chi không hề có hứng thú nói chuyện
cùng tôi, không có chút xíu nhiệt tình nào. Thế thì tôi biết làm thế nào được?

Hân nghe cậu bạn khổ sở giày vò bản thân, chỉ ngồi im, khẽ nhíu mày.

Trở về phòng, Chi đã thay quần áo ngủ, ngồi bên bàn học từ lúc nào.
Hân đóng cửa, ngồi xuống trước quạt, nhìn Chi chăm chú từ sau lưng.

Dường như cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt từ sau lưng, thêm vào sự
im lặng bất thường , không có tiếng ồn mỗi khi Hân về phòng, Chi quay
lại hỏi:

- Mày có chuyện gì à?

- Hử? Không, chuyện gì đâu! – Hân lắc đầu

- Sao nhìn tao mãi thế? – Chi gác chân phải lên chân trái, dựa lưng vào ghế, dò xét Hân

- Chi này! – Hân ngồi thẳng lưng dậy, nghiểm túc nhìn Chi – nói thật cho tao nghe coi, có phải mày ghét Duy không? Trần Duy ấy!

- Hỏi lạ thế? – Chi trố mắt – sao tao phải ghét cậu ấy?

- Thì ngày trước Trần Duy….. – Hân khó khăn khi nhắc lại quá khứ đau
thương, đành nói giảm nói tránh – thì vì nhiều vấn đề trong quá khứ,
trước đây mày ghét Duy đó thôi, giờ….vẫn thế à?

- Thích hay ghét đâu thể mãi không thay đổi, trước tao có ghét, nhưng tiếp xúc nhiều thấy cũng không đến nỗi, hơn nữa, quá khứ cũng đã qua,
cứ ôm hận mãi làm gì! – Chi nói đều đều

- Tức