XtGem Forum catalog
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326214

Bình chọn: 7.5.00/10/621 lượt.

Hân lại có
sáng kiến tai hại

- MÌnh cùng trả thù hắn!

- Biết rồi, định làm gì?

3 tên con trai cũng quay đầu lại hóng hớt, mấy cái đầu quỷ chụm lại như đang
bàn chuyện chiến lược

- Chúng mình tìm cách tán đổ hắn!

************

Ở góc sân trường, hai
tên con trai khác cũng đang rì rầm chuyện bí mật

- Mày phải tán bằng được 1 trong hai em đấy!

- Rồi sao?

…………………….

- Rồi sau đó mày đá veo thằng ấy vào thùng rác

……………………..

- Làm như thế con nhỏ ấy sẽ phải đau khổ

………………………….

- và sẽ phải quỳ xuống chân mình cầu xin quay trở lại

…………………………..

- Khi ấy mày cứ hiên ngang mà bước

…………………………………

- Khi ấy thì mày sẽ bố thí hắn cho 1 người đang mơ tưởng đến hắn, trường mình
không hiếu gái mê trai há há!

- DUYỆT!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng đồng thanh vang lên ở hai nơi, 2 địa điểm, nhưng cùng đồng lòng nhất
trí

Hai kế hoạch, hai điệu cười khả ố vang lên. Mở đầu cho chiến dịch………hai chiều
không biết kết quả.



Sau 2 tiếng đồng hồ di chuyển, chiếc xe cũng đỗ xịch lại trước 1 căn nhà
khang trang, lung linh huyền ảo dưới ánh mặt trời. Bể bơi mini (nhưng kích thước
hổng mini tí nào) hiện lên đầy sức hút, càng tôn thêm sự tự nhiên, hòa hợp vào
đất trời. căn nhà cũng chả đến nỗi to lắm, chỉ có 3 tầng nhà, rộng đến 2 căn nhà
bình thường ghép vào nhau thôi.

Cả đám dừng xe, cứ ố á liên tục, cổ mỏi nhừ vi ngẩng cao quá đà. Tôi chỉ biết
mắt tròn mắt dẹt. Về nhà Hân rồi nhưng giờ mới thấy, nhà Hân cũng chỉ là…thiểu
số so với nhà 2 nhóc quỷ kia. Cúi đầu quay vào xe gọi 2 tên vẫn đang say giấc
nồng, tôi lại quay ra ngoài tranh thủ để Hoàng lôi đi vòng quanh nhà thăm
thú.

Hân mệt mỏi mở mắt dậy sau chuyến hành trình dài, cổ mỏi nhừ vì nghiêng 1
bên, nhờ ké vai của Duy do bệnh say xe kinh niên, chả thèm gửi lời cảm ơn sâu
sắc đến thằng bạn đã cho nó mượn vai, nó bước ra ngoài, hít thở bầu không khí
trong lành không mùi xăng dầu, sau đó cũng há hốc mỏ ngạc nhiên. Tôi nhìn mặt
Hân ngơ ngơ đơ đơ mà phải phì cười

- Mày ngậm miệng vào, cả gia đình nhà ruồi vào đấy trú ẩn hết rồi đấy!

- To quá mày ơi, gấp đôi nhà tao ý! Nhà đâu giàu quá thể đáng!

Hân vẫn mải mê trầm trồ, không thèm để ý đến lời kích đểu của tôi

- Tuyệt quá đi, kiểu này tao phải có cả album ảnh ở mọi ngóc ngách ý!

- Ai cho chụp mà đòi? – Hải vừa khuân hàng lý của 2 đứa, vừa làu bàu

- Cấm có ý kiến, lần trước ai đến nhà tôi cũng xoành xoạch suốt ý nhể?

- Là Hoàng chứ đâu phải tôi. Gặp nhau suốt còn không phân biệt nổi à?

- Hoàng chuyển tóc vàng thành tóc đỏ khi nào vậy cà???? Lạ quá hen?

Hai đứa lại tranh thủ đấu khẩu mọi lúc mọi nơi. Tôi cũng chả hiểu sao Hân với
Hải xung khắc đến vậy. Nhưng hôm nào không thấy tiếng cãi nhau ý lại thấy buồn
buồn như con chùn chùn mới lạ chứ!

Sau 1 tiếng sắp xếp hành lý + nghỉ ngơi xơi nước hoa quả. Hân kéo tay tôi,
xách máy ảnh đi “săn hình”. Kiểu gì cũng bắt tôi chụp. Y như rằng, thấy chỗ nào
hay Hân lại vứt máy sang cho tôi, làm đủ trò, bắt tôi chụp hàng trăm tấm mới
chịu thôi

Đến khi Hoàng gọi hai đứa vào bắt đầu đi…du ngoạn, Hân mới buông tha.

- Đi đâu thế?

- Đi chợ – Duy trả lời thay chủ nhà

- Đi chợ mà kêu đi chơi hả?

- Kết hợp cả hai luôn mà!

- Chủ nhà đãi khách đi! – Tôi nằm soài ra thảm, lăn lộn lung tung. Hân cũng
được thể…lăn theo

- Được rồi! Dì Hai!!!! – Hải lớn tiếng gọi

Cả lũ được thể quay ngoắt lại nhìn thấy 1 dì…cũng tre trẻ, mà cũng hơi…dừ dừ
chạy lại.

- Dì đi chợ nấu cơm giúp tụi con nha, nhớ nấu nhiều, ở đây có mấy con heo
liền! – hải ra vẻ nhắc nhở cẩn thận nhưng mắt liếc nhìn hai đứa tôi gian xảo

- Vâng, cậu chủ!!

- Khoan! – Hân lên tiếng

- GÌ???

- Tôi có bảo cậu nói người giúp việc nấu hả?

- Không!

- Thế thì sao sai cô ấy?

- Đó là việc của cô ấy!

- No no – tôi chen ngang – lần trước Hân cũng tự tay nấu nướng, lần này, hai
anh em cũng làm thế đi!

- Đúng đúng, chỉ mày hiểu tao hohoho!

- Nhưng…em không biết nấu – Hoàng ngập ngừng, hai tay vặn vẹo khổ sở

- Không sao! có cao thủ ở đây, hai chú không phải xoắn há há – Duy đột ngột
đứng dậy, chống hông ra oai

- Đi chợ đi, về nhà anh sẽ trổ tài!

- Thật anh nhá? – Hoàng mắt sáng như đền cao áp, ngước nhìn Duy đầy hâm
mộ

- Thật chứ ai đùa!

- Thế mua gì anh?

- Mua gì cũng được, thích ăn gì mua cái đó đi! Mỗi thứ 1 ít

- Ok. Hải đi thôi!

- Tự nguyện thì đi 1 mình, sao kêu em? – Hải cự nự

- Hay nhỉ? mình anh sao quyết, đi thôi!

KHông nói không rằng, Hoàng lôi Hải đi một cách thô bạo, bỏ ngoài tai lời
nhiếc móc của Hải. Chờ hai đứa đi khuất, tôi mới quay ra hỏi Duy

- Ông biết nấu ăn từ khi nào thế?

- Chuyện tôi là ai chứ