
.” Bộ dạng lãnh đạm bất cần
nhưng chỉ có Lí Uyển Lăng biết Phương Tử Cầm trong lòng vẫn có chút gút
mắc.
“Gần đây mình có làm hai bộ lễ phục dạ tiệc mới, đem ra cho
cậu xem thử nha!” Lí Uyển Lăng nói lảng sang chuyện khác, nhiệt tình đề
nghị.
“Được rồi, cậu lấy ra đi, mình muốn giải quyết nhanh chuyện trang phục, mình đang buồn ngủ đây.”
Giọng nói của cô giống như là một đứa trẻ ham ngủ.
Lập tức cô tiến đến sô pha phía trong quầy, một tay tháo kẹp tóc, mái tóc
dài đen mượt gợn sóng tự do thả xuống, thoải mái dựa vào thành ghế, hai
chân duỗi thẳng ra nằm xuống, chiếc ghế sô pha mềm mại làm cô thư giãn,
đi vào giấc ngủ.
Lí Uyển Lăng không nề hà lắc lắc đầu, xoay người đi vào một phòng nhỏ khác để chuẩn bị quần áo, trong lòng thầm nghĩ cứ
để cô ấy ngủ trong chốc lát.
& & &
Lan Đạo Uy
bảo lái xe dừng ở trước “Nhã Hiên Boutique”, sáng hôm nay anh đã từng
ghé qua shop này, phong cách độc đáo khác lạ của nó đã cuốn hút anh.
Anh không phải là một người ưa chuộng hàng hiệu nhưng thật sự quần áo của shop này có một phong cách sang trọng thu hút.
Lan Đạo Uy đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió lập tức vang lên, nhưng trong shop lại không có một bóng người. Anh đi đến quầy vừa muốn lên tiếng
thì nhìn thấy một bức tranh “Hoa hải đường ngủ xuân”.
Bức tranh đang ngủ say kia không phải là người mới cùng anh ăn cơm trưa sao, Phương Tử Cầm.
Anh đứng yên nhìn Phương Tử Cầm, mái tóc mềm mại buông dài giờ đây đối lập
với khuôn mặt trắng nõn của cô, hai hàng mi cong xếp lại in bóng trên
mặt cô như hai chiếc quạt, trong lúc ngủ say cô có vẻ mềm mại mà yếu ớt
làm cho người khác không kìm chế được mà muốn bảo vệ, hoàn toàn không
giống với lúc ăn trưa cô lúc nào cũng cao ngạo lãnh đạm.
Ánh mắt
Lan Đạo Uy không tự chủ được nhìn xuống dưới, ngang qua ngực của Phương
Tử Cầm, ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống rồi hiện lên một tia sáng.
Ngay sau đó, anh nhìn đến chiếc váy ngắn mà cô đang mặc, vì nằm xuống mà hơi hất lên trên để lộ cặp đùi thon dài cân xứng, đường cong yểu điệu mê
người của đôi chân.
Đôi mắt cá nhân tinh tế làm anh xúc động muốn sờ vào.
“Đáng chết” Lan Đạo Uy nắm chặt hai tay, anh sợ chính mình không khống chế
được, cho tới bây giờ chưa từng có một cô gái nào khiến anh có phản ứng
mãnh liệt như thế.
Lan Đạo Uy đang do dự định khoác áo cho cô trước khi rời đi thì một thân hình nhỏ xinh bên trong đi ra.
Lí Uyển Lăng không phòng bị ngẩng đầu lên thì bị người đàn ông cao ngất
anh tuấn nam tính hớp hồn, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng
người hoàn mỹ rắn chắc như vậy, khuôn mặt ngũ quan cân xứng như điêu
khắc đủ để câu hồn phách người khác.
Người này quả thực giống diễn viên điện ảnh.
Lí Uyển Lăng lẳng lặng đánh giá anh một hồi lâu rồi kết luận người đàn ông này có dáng người cao lớn hoàn mỹ rất phù hợp để thử quần áo, bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát.
“Chào cô, tôi muốn tìm mua mấy bộ lễ phục dạ tiệc.” Lan Đạo Uy trầm giọng gọi Lí Uyển Lăng đang ngẩn người.
“A …Anh biết nói tiếng Trung?” Lí Uyển Lăng vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi đang nghĩ anh là người nước ngoài.”
Lan Đạo Uy nhướng mày: “E rằng làm cô thất vọng, tôi có thể được xem là phân nửa người nước ngoài.”
“Anh là người lai?” Lí Uyển Lăng vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
Lan Đạo Uy mỉm cười gật đầu, anh đối cô gái này có chút hảo cảm, cô làm cho anh nhớ tới em gái của mình.
“Lai nước nào?” Lí Uyển Lăng buột miệng hỏi. Cô lập tức thấy câu hỏi của
mình có vấn đề nên bổ sung ngay: “Ý của tôi là anh là người nước nào…”
Lời còn chưa dứt, Lan Đạo Uy lập tức hiểu ý gật đầu. “Bố tôi là người Đài Loan, còn Mẹ tôi là người Mỹ.”
Anh một mặt trả lời, một mặt trong lòng buồn cười nghĩ, không hiểu có phải
con gái Đài Loan khi tò mò đều trực tiếp hỏi như vậy hay không?
“Thực xin lỗi, tôi không biết có người đến, hôm các cô nhân viên của tôi nghỉ phép, trong shop chỉ có một mình tôi thôi.” Lí Uyển Lăng miễn cưỡng đè
nén tính tò mò của mình, chuyện làm ăn vẫn là quan trọng hơn.
Lan Đạo Uy khóe môi hơi nhếch lên lộ ra vẻ thú vị có chút gian tà tươi
cười: “Tôi lại nghĩ nhân viên của cô đang ngủ trưa!” Ánh mắt của anh lại nhẹ nhàng hướng về phía Phương Tử Cầm.
Lí Uyển Lăng theo tầm mắt của anh nhìn về phía sô pha có Phương Tử Cầm đang ngủ, tư thế của cô ấy làm cô suýt ngất. “Thực ngại quá, cô ấy là bạn tôi, cô ấy nghỉ ngơi ở
đây trong chốc lát.”
“Không sao, làm phiền cô giúp tôi chọn vài bộ lễ phục dạ tiệc? Không cần quá rườm rà.” Lan Đạo Uy hỏi.
“Không thành vấn đề.” Lí Uyển Lăng phấn chấn tinh thần trả lời, đây chính là
chuyên môn của cô, cô nhanh chóng chọn năm bộ cho anh xem.
Lan
Đạo Uy vừa lòng gật đầu, tiếp theo ánh mắt anh dừng lại ở hai bộ lễ phục trên tay cô. “Hai bộ kia có thể cho tôi xem được không?” Anh hỏi.
“Tiên sinh, chỉ sợ không được, cái này tôi làm cho người bạn thân.”