pacman, rainbows, and roller s
Chờ Ngày Mưa Rơi

Chờ Ngày Mưa Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328173

Bình chọn: 7.5.00/10/817 lượt.

cậu em trước mắt.

- Em không biết. – Thy cũng nhìn Duy, mà trả lời Đăng…

Nhưng Duy đã cắt đứt những suy nghĩ của hai người, cậu nhanh chóng bước đến bên Minh Đăng và Thiên Thy, giải thích.

- Tôi đến đưa chị Thy về, không thể để chị ấy ở đây mãi được.

- Tại sao? – Minh Đăng nghiêng đầu hỏi…

- Chị ấy cần xuất hiện để thanh minh, không thể cứ trốn tránh ở đây được.. Anh có biết mọi người đang nói gì về Thy không? – Duy cố giữ giọng đều đều…

- Cái tôi quan tâm không phải là mọi người nghĩ gì về Thy, nhưng điều quan trọng là bây giờ Thy xuất hiện, chắc chắn cô ấy sẽ bị làm phiền bởi rất nhiều người? Hãy cứ để Thy ở đây một thời gian đi.

- Anh lấy tư cách gì mà bắt chị ấy ở đây – Duy rít qua từng kẽ răng…

- Là người duy nhất có thể bảo vệ được Thy.

Bảo Duy không nói gì trước câu nói nhẹ tênh ấy, cậu nắm tay thật chặt trong bọc quần, hận không thể đấm thẳng vào mặt Đăng vài cái cho đỡ tức. Hắn có quá tự tin không khi nghĩ mình là người duy nhất bảo vệ được Thy?

- Thôi! Anh mệt rồi, hai chị em cứ thong thả nói chuyện với nhau đi. Anh vào nhà nghỉ chút.

Minh Đăng điềm tĩnh nói với Thy rồi quay lưng bước vào nhà, người trợ lý thấy thế, vội vàng đến bên dìu anh lên những bậc tam cấp. Nhưng đi giữa chừng, anh đã quay lại…

- Duy! Trời cũng tối rồi, nếu được thì ở lại đây ăn cơm nhé…

Bãi biển vào buổi chiều tà mang vẻ buồn đến lạ. Trên hòn đá lớn ở gần bờ, có hai con người đang ngồi chông chênh trên đó…

- Bảo Duy! bây giờ chị thấy em khác quá – Thy nói nhẹ, mắt cô nhìn xa xăm nơi đại dương.

- Chị cũng vậy.

- Em thấy đó, Đăng rất tốt! Anh ấy đã cứu mạng chị rất nhiều lần. Nhưng không hiểu sao

chị luôn thấy em ghét Đăng.

- Chẳng có ai là không ghét tình địch cả - Duy đáp gọn lỏn..

- Em vẫn cố chấp như thế sao?

- Có gì sai ư? Em đâu bắt chị phải đáp trả tình cảm của em?

- Nhưng chị mệt mỏi với tình cảm ấy. Cũng thấy rất có lỗi – Giọng Thy nhỏ dần.

- Chỉ cần chị cứ ở yên đây, đừng đi đâu khỏi cuộc đời em là được rồi.

Trong căn phòng đầy “sao” tỏa sáng, Minh Đăng ngồi bên bệ cửa sổ, phóng tầm mắt xa xăm về phía hai con người đang ngồi trên tảng đá ngoài kia. Lòng anh chợt thắt lại khi nghĩ đến tương lai phía trước. Chắc hẳn, nó sẽ rất chông gai và liệu anh có thể mãi ở bên cạnh để bảo vệ Thy như bây giờ?

- Giám đốc, cậu không thấy gì lạ sao?

Tiếng nói của người trợ lý vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của Đăng.

- Chuyện gì?

- Cậu bé đó! Tôi thấy cậu bé đó khá quen, có nét nét tựa như Tiến Hải.

Minh Đăng chau mày, phóng tầm nhìn kĩ hơn về phía Bảo Duy đang ngồi.

- Ý chú nói, cậu nhóc đó chính là con trai của chú Hải? Là cậu bé tôi đáng kiếm tìm sao?

- Chỉ là có cảm giác cậu ta giống giống Hải một chút…

“Tiến Duy…, Bảo Duy”

Hai cái tên ấy bỗng xuất hiện trong đầu Minh Đăng, nó luẩn quẩn lấy anh mãi không tha.

Minh Đăng nheo mắt lại, khẽ thở ra một hơi dài….

- Vậy chú để ý cậu bé Bảo Duy đó giúp tôi, đồng thời cũng điều tra về quá khứ luôn.

- Vâng! Tôi biết rồi.




Tiếng dương cầm lại ngân lên những âm trầm, bổng. Điệu nhạc
da diết, buồn vô hạn. Minh Đăng là thế, những lúc buồn và cảm thấy bất lực, anh
sẽ mượn tiếng đàn để nói lên lòng mình. Khuôn mặt ưu tư được những bóng đèn
vàng phản chiếu, càng tôn lên nét đa sầu, đa cảm.

Hình ảnh đó đã được Thy thu trọn vào mắt. Đây không phải là
lần đầu tiên cô thấy Đăng ưu tư như thế. Những lúc ấy, Thy chỉ muốn làm điều gì
đó cho Đăng giống như những việc anh đã làm cho cô, nhưng không thể.

- Cậu ấy về rồi sao?

Tiếng đàn dứt. Minh Đăng nhẹ quay sang nhìn cô gái đang đứng
trước cửa say sưa ngắm anh.

Thy khẽ gật đầu, bước vào phòng khách, nơi có ánh sáng rực rỡ
từ chùm đèn vàng. Cô đến gần chiếc đàn, đưa tay vân vê những phím trắng, nhưng
tuyệt nhiên không ấn vào chúng.

- Hôm nay anh đi giải quyết vấn đề ổn không?

- Cũng được, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc em xuất hiện
trước mọi người. - Đăng nhìn Thy, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng vấn cố tỏ ra
bình thường.

- Em không quan tâm đến những chuyện ấy. Xuất hiện bây giờ
hay sau này đều không quan trọng.

- Yêu một người nổi tiếng có khổ không? – Đăng cười yếu ớt…

- Anh thấy sao? – Thy cũng cười…

- Thấy em thật may mắn chứ sao. – Điệu cười yếu ớt đã được
thay bằng một chút tinh nghịch – Đâu phải ai cũng được thần tượng yêu chứ…

Đăng kéo Thy ngồi vào ghế. Khuôn mặt anh cũng bớt đi phần
nào nét ưu tư. Mặc kệ cái lườm yêu và cái bĩu môi chế giễu của Thy.

- Cậu em đó vẫn rất quan tâm đến em.

- Anh ghen? – Thy nghiêng đầu hỏi…

Đăng lắc đầu.

- Chẳng có thằng nào ghen mà đi tạo cơ hội cho người yêu nói
chuyện riêng với tình địch cả.

Giọng Đăng trầm ấm, như gợi cho Thy nhớ đến sự thắc m