
thằng con trai kiên cường rơi xuống, hắn hôn nhẹ lên môi nó rồi ra ngoài
- Ông trời sao ông nỡ đối xử với chúng tôi như vậy, nếu ông đã muốn tình yêu này không thành thì tôi sẽ miễn cưỡng làm theo cho ong vừa lòng chỉ xin ông đừng làm hành hạ San San._hắn nhìn lên trời thét rồi men theo con phố thẩn thờ đến Giả gia
- Nhật Phong! Nhật Phong, anh ở đâu?_nó khẽ gọi rồi mệt mỏi ngồi dậy
- Tiểu thư đã tỉnh giấc ạ. Người còn chưa khỏe hẳn xin hãy nghĩ thêm chút nữa_cô hầu gái kính cẩn thưa
- Tôi...tôi đang ở đâu? Cô là ai?_nó ngạc nhiên hỏi
- Đây là Giả gia nhà của tiểu thư, tôi là A hoàng mới trong nhà sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô.
- Sao tôi lại ở đây, Nhật Phong đâu, anh ấy đâu rồi?_nó hoảng loạn bước xuống giường
- Tiểu thư cẩn thận
- Mở ra, mở cửa cho tôi, tôi không muốn ở đây, tại sao lại chốt cửa chứ? Nhật Phong cứu em, em không muốn ở đây, anh ở đâu_ nó ra sức dật mạnh cánh cửa nhưng vô vọng
- Tiểu thư xin người hãy bình tĩnh_cô hầu gái kéo nó lại
- Chào mừng con lại trở về nhà_ba nó mở cửa bước vào cùng Shin và Thất thiếu gia em trai cùng cha khác mẹ với nó
- Chị San San, chị về rồi, Tiểu Uy nhớ chị lắm_cậu bé ôm nó cười hạnh phúc
- Nhật Phong đâu? Ông đã làm gì anh ấy rồi? Tại sao ông lại đem tôi đến đây?_nó mặc kệ cậu em thương yêu nói gì, lao vào người ba nó, giữ lấy khủy tay ông nó dồn dập hỏi
- Con làm gì vậy? Mới sống ở nhà Hoàng Nhật mấy tháng mà đến đứa em mình quý nhất cũng xem như vô hình sao. Con làm nó buồn đó_ba nói
- Tiểu Uy không buồn, Tiểu Uy thương chị San nhất.
- Con nhìn đi, đây chính là chữ kí của hắn- người mà con luôn yêu thương và kì vọng đó. Nó đã phản bội con, đã kí vào đơn li hôn để nhận được tấm sét hôm trước._ông đưa tờ giấy ra trước mặt nó
- Không thể nào, Nhật Phong không làm vậy với con. Con phải đến hỏi anh ấy thật rõ ràng._nó chạy ào ra
- Giữ con bé lại_ông nhìn cô hầu gái nói, -Thôi, ba không muốn nói gì với con nữa, hãy ở đây và suy nghĩ kĩ lưỡng về hôn nhân với Đức Anh, nếu không con đừng mong ra khỏi đây mà gặp thằng nhox đó_nó rồi ông lạnh lùng quay đi
- Chị San San, mỗi ngày em sẽ đến thăm chị, bây giờ Tiểu Uy đi đây_thằng bé ngây thơ vẫy tay tạm biệt
Nó ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt thất thần, nước mắt cứ rào ra đến tội nghiệp, miệng cứ lẩm bẩm \\"Nhật Phong, Nhật Phong\\". Đức Anh (shin) nhìn nó đau sót nhưng vô dụng vì nếu anh giúp nó gặp hắn thì thật mâu thuẫn với lòng mình. Ngoài việc nhìn nó đau khổ anh không biết làm gì cả.
Từ hôm ấy, nó đâm ra ngây ngây ngô ngô, cả ngày không chịu ăn uống gì cả, khi tỉnh thì thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ gọi tên hắn, mệt thì lại thiếp đi. Ngày qua ngày sắc mặt nó trở nên rất tệ
-Chị San San, chị San San của Tiểu Uy_nhox nhào đến ôm lấy nó ngay sau khi chị hầu gái mở cửa
-..._nó vẫn im lặng và mặc mọi chuyển biến của cuộc sống
- Thưa tiểu thư và thiếu gia, tôi xin lui ra ngoài để hai người nói chuyện_chị đóng cửa lại và nhường khoảng không gian còn lại cho nhox với mong muốn làm nó tươi tỉnh lên
Nhox biết nó đang không vui nên đi thẳng vào vẫn đề. Đặt vào tay nó một viên thuốc, nhox cười
- Cái gì vậy?_không ngoài dự đoán của nhox nó phản ứng ngay lập tức
- Chẳng phải chị rất muốn đi gặp anh Nhât Phong sao?
- Nhưng...
- Hãy cứ làm đi theo trái tim chị mách bảo. Em tôn trọng tình yêu của chị nhưng nếu em là chị tuyệt đối không tự hành hạ bản thân như vậy mà sẽ cố tìm cách đến với người mình yêu. Cuộc đời đã tàn nhẫn với chị thì chị hãy cho nó cái giá đích đáng đi_nhox nói như người lớn
- Em nói gì vậy Tiểu Uy, em cứ như là một con người khác
- Chỉ có chị là xem em như con nít thôi, em đã 12 tuổi rồi, đã có 12 tuổi đời xem phim tình cảm cùng với các bà chị dâu trong nhà.
- Em..._nó cười
- Giờ chị nên ăn uống nhiều vào để có sức tối nay hành động, em đã..._nhox thì thầm vào tai nó
Sau khi Tiểu Uy ra khỏi phòng, nó bất ngờ đòi chị hầu gái dọn cơm. Nó ăn ngon lành làm chị cũng vui và thầm cảm ơn nhox. Với chị tiểu thư là tất cả, không có tiểu thư thì chị giờ đây hẳn phải lang thang nơi đầu đường xó chợ. Đến với Giả gia ngoài sống vì tiểu thư chị không cần biết gì cả
- Chị Quỳnh, em nói nhỏ chuyện này_nó gọi
- Tiểu thư cứ sai bảo ạ
- ...._nó thì thào
- Cái gì? Không được đâu, lão gia đánh què chân tôi mất_chị kêu lên
- Vậy thì...tôi không đi nữa_nó thất vọng ra mặt
- Nhưng cái chân này là vì tiểu thư mà..._chị chợt nói khiến nó ngẩn mặt lên nhìn thắc mắc- Nếu không có cô thì Như Quỳnh này cũng đã chết ngoài đường lâu rồi. Nhờ Giả gia nhặt tôi về để lo lắng cho tiểu thư thì cái gì tiểu thư muốn dù chết cái mạng này cũng ráng đáp ứng huống chi là vì hạnh phúc của tiểu thư.
- Chị..._nó rưng rưng nước mắt
- Tiểu thư đừng xúc động, ăn đi, tôi