
ái lệnh bài ( kiểu giống thế )
bằng vàng ròng nguyên chất
- Vàng ba giữ...con giữ bạc- nó đẩy lại về phía ông
Ông mỉm cười
- Rồi bạc...phó bang chủ.
Nó cầm tấm bạc lên rồi rời đi, vẫn như lén lút
không ai biết.
Nó gọi cho người tên Shiro.
- Woay... 10 năm mới gọi cho tớ. Cậu được đấy. Ngoại
ô Tokio đi về phía đông. Rừng Hito ấy, cậu đến giúp mình một tay đi.
Mẹ bị tụi nó phục kích. Dập máy đây !
Nó nhìn cái điện thoại, lắc đầu rồi lên xe phóng
đến nơi Shiro chỉ. Khu này nó không nhầm thì không người ở.
Nó phóng xe hết cỡ, xe chạy như bay ngoài đường kéo
theo đằng sau là một đống xe cảnh sát nhưng tuổi gì đuổi kịp xe nó
nên bị nó cắt đuôi dễ như trở bàn tay.
Đến khu rừng, có một toán đông đang đánh nhau, toàn
dùng đao kiếm,phớ, gậy... " tinh thần võ sĩ đấy " và người
của bạn nó đang bị vây ở giữa. Xung quanh có đèn xe bật sáng trưng +
trăng sáng làm cảnh vật ở đây rõ như ban sáng ( nó cần gì mấy cái
này )
"gràooo " nó bật máy thu âm hết cỡ. Tiếng
gầm của con hổ trưởng thành. Tất cả đều hướng vào nó
- Cút hoặc chết ! - Nó lạnh lùng
Shiro nhìn nó cười " tiểu hoàng đế !"
- À ha... May là thằng tiểu hoàng đế, con em tao hâm
mộ mày lắm! Nhưng tao thì không, liệu thì cút
- Giết thân nhân nhà fan cũng hơi...nhỉ ! Có cút
không! - nó nhìn bọn kia bằng đôi mắt sắc lạnh, hàn khí từ người nó
tỏa ra nghi ngút. Tất cả mấy nghìn người rùng mình, sợ hãi bỏ chạy
toán loạn, trừ người của bạn nó cũng sợ nhưng vì người phe mình nên
chắc không làm sao. Shiro tiến lại phía nó
- Woa... Một câu nói khiến cả ngàn người bỏ chạy.
Tớ phục sát đất hản nào ba coi trong cậu vậy.
- Đi theo tớ không - Nó nhìn thằng bạn
- Hỏi thừa...đương nhiên là có
Nó nhìn về phía đám thuộc hạ của Shiro
- Không tệ... Chưa đến một trăm mà chống được mấy
nghìn người, khá đấy !
- Sao bằng cậu được... Tiểu hoàng đế... Cái này...-
Shiro đưa cho nó một cái ấn
- Giữ lấy! Cậu là thuộc hạ của tớ ! Nó vỗ vai
Shiro
- Được! Chủ nhân - Shiro cúi đầu
- Thiếu chủ! - nó nhìn Shiro
- Dạ! Thiếu chủ
- Tốt! Khuya rồi đấy, về không
- Có!
Đêm nó về khách sạn. Nó được bảo vệ đưa lên tận
phòng để tránh các fan cuồng thuê hẳn phòng ở khách sạn để được
gần thần tượng hay chính những tiếp tân cũng nhìn nó bằng đôi mắt
trái tim. Vào phòng nó, nhưng chợt nghĩ cái gì đấy nó sang phòng
Yin. Cô nhóc đang ngồi ngủ gật trên ghế, chắc Yin đợi nó. Tim nó nhói
lên... Làm sao đây...
Nó nhẹ nhàng đỡ Yin lên giường đắp chăn cho cô nhóc,
rồi ngồi cạnh giường ngắm Yin. Mặc dù nhìn thấy Yin ngủ nhiều rồi
nhưng chưa lần nào nó ngắm Yin kĩ. Khuôn mặt thiên thần, không có một
khuyết điểm. Nó vuốt tóc Yin, áp tay vào má cô. Tim nó lại càng
nhói lên...hôn nhẹ vào môi Yin rồi về phòng. Cô nhóc mỉm cười chắc cô
đang mơ về gì đó rất hạnh phúc trong giấc mơ, có thể cùng nó lắm
chứ!
Hôm sau, nó và Yin lại đi diễn ở thành phố Hokkaido-
thành phố lớn nhất Nhật Bản. Cũng không có gì đặc biệt, vẫn thế...
Yin vẫn bám chặt lấy nó. Tối nó ở cùng Yin
- Mai Vil đưa Yin đi chơi nha...nha Vil - Yin lay tay nó
- Ừ...mai Vil sẽ đưa Yin đi đến một nơi... - Nó nhìn
Yin buồn buồn
- Vil sao vậy - Yin lo lắng - Vil mệt à!
Nhìn vẻ lo lắng hiện lên nét mặt thiên thần..."
tại sao em lại khiến ta yêu em như vậy " Tim nó thắt lại. Nhẹ ôm
cô nhóc vào lòng, ôm chặt lấy Yin như kiểu nó sợ Yin sẽ biến mất
vậy. Yin hơi ngạc nhiên về thái độ của nó, nhưng cô nhóc cũng mặc
kệ, vì nó đang ôm cô mà.
Hôm sau, nó trở Yin đến một bãi biển. Leo lên mỏm đá
có thể quan sát hết được mọi cảnh biển ở đây.
Yin ngồi xuống mỏm đá, quay lại cười với nó, cô
nhóc có vẻ rất vui
- Cẩn thận ngã đấy - Nó ngồi xuống cùng Yin
- Hihi...ở đây thấp mà, có ngã cũng chẳng sao đâu à!
- Yin cười
- Yin thấy biển hôm nay thế nào?- nó nhìn ra xa xăm
- Ưkm...hôm nay sóng có vẻ đập hơi mạnh à...có gió
mà!
- Phải... Biển kia cũng như lòng Vil lúc này vậy...
Chẳng được lặng yên
Yin nhìn nó khó hiểu. Nó kéo yun đứng lên đi lui vào
trong. Nắm tay cô đưa lên trái tim mình
- Ta đã từng nghĩ sẽ mãi nắm tay Yin, dắt Yin qua
những thử thách khó khăn, đưa Yin đi suốt cuộc đời này...
- Ơ... - Yin bất ngơ