XtGem Forum catalog
Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325623

Bình chọn: 7.00/10/562 lượt.

cái bánh ngon lành này nữa chứ? Tôi
và A Mộc nháy mắt với nhau, sau đó nhẹ nhàng đeo cặp trên lưng, hóp bụng từ từ
rời khỏi căn phòng lạnh lẽo ấy.

Vừa bước ra khỏi tiệm, chúng tôi đều hít mạnh
lấy bầu không khí mát mẻ bên ngoài, nó khác hẳn với bên trong, bên ngoài mới là
thế giới đáng yêu mà tôi và A Mộc yêu thích. Chúng tôi nắm tay nhau, trở lại với
sự vui vẻ và vô tư vốn có của mình, tung tăng đi về nhà. Hi hi, cái cảm giác này
thật là đã. Tuy A Mộc luôn nói tôi là đồ ngốc và còn hay “ăn hiếp” tôi nữa,
nhưng ở bên cạnh cậu ấy, tôi thấy thật sự thoải mái, vì mãi mãi cậu ấy là bạn
tốt của tôi.

“A Mộc, cái người của Ban Thông tin ấy nói tuyển chọn cái gì
thế? Sao họ lại ghét người của Ban Kịch nghệ thế?”

“Đồ ngốc! Cậu cái gì cũng
không biết sao? Cứ cách một năm là Hội học sinh tiến hành tranh tuyển một lần,
do đoàn đội học sinh của lớp 9 và lớp 11 tham gia. Đội trưởng hay trưởng ban của
đội nào thắng thì sẽ làm chủ tịch mới của Hội học sinh. Ban Kịch nghệ và Ban
Thông tin là hai đội được ưa thích nhất trong trường, mấy năm nay, lần nào Ban
Thông tin trong lần thi cuối cùng cũng đều thua Ban Kịch nghệ, cho nên trưởng
ban mới của Ban Thông tin là Ngô Nhã Mỹ mới ghét họ đến thế.”

“Ồ, như thế
thật là thú vị, giống như người Mỹ tranh cử ấy, ha ha… Nhưng tớ vẫn không hiểu,
chủ tịch Hội học sinh thì có gì là tốt chứ, người ta làm gì mà tranh nhau làm
kia chứ, thật là…”

“Đồ ngốc!” A Mộc quả thực bị cái “ngu ngốc” của tôi làm
tức chết, “Dương Hạ Chí! Sao cậu cứ khiến tướ bực mình cậu hoài thế? Cậu giống
như người ngoài hành tinh ấy. Cần phải biết là, Hội học sinh có thể ngang hàng
với Hội đồng của trường đấy, hơn nữa chủ tịch Hội học sinh còn có thể ngồi ngang
hàng với Hiệu trưởng. Đó là tượng trưng cho quyền lực, họ đương nhiên là tranh
giành nhau rồi. Cậu thật là đồ mù chữ, chẳng trách nào thành tích lại kém
thế!”

Hả? Thôi đi! Đã tỉ lần rồi nha A Mộc! Không phải cậu nói tớ thành tích
kém thành thói quen luôn rồi chớ? Thật là tức chết!

Thế là, tôi và A Mộc cứ
vừa đi vừa thao thao bất tuyệt cho đến khi ai về nhà nấy.

Ha! Cả ngày mệt mỏi
cuối cùng cũng về đến nhà, thật hay quá! Ngôi nhà nhỏ thân yêu, mẹ thân yêu ơi,
Tiểu Chí của mọi người về rồi đây! Tôi mừng rỡ nhào vào nhà, vứt giày trái một
chiếc, phải một chiếc, đùng đùng chạy vào phòng khách…

A!... Thầy chủ nhiệm!




Thầy chủ nhiệm vĩ đại đang chiễm chệ ngồi trong phòng khách nhỏ xíu nhà tôi,
người mẹ ốm yếu của tôi ngồi bên cạnh ông thầy tốt tướng dường như lại càng có
vẻ ốm yếu hơn nữa. Chuyện gì thế này? Rõ ràng hôm nay là chủ nhật mà không lẽ
thầy đến thăm nhà tôi? Lần trước thầy chủ nhiệm đã đến thăm nhà tôi rồi mà, sao
giờ lại tới nữa? A, chẳng lẽ nhà mình “được hoan nghênh” đến thế sao?

“Tiểu
Chí, sao không mau chào thầy chủ nhiệm đi.” Giọng mẹ nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn
cảm thấy chột dạ.

“Chào thầy chủ nhiệm Thượng Quan.” Tôi ngoan ngoãn hành đại
lễ với thầy.

“Chào em, Dương Hạ Chí, ngồi đi em.”

“Cảm ơn thầy.”

Ơ? Sao
mà mình giống như đến nhà người ta quá? Tôi nhè nhẹ ngồi xuống cạnh mẹ.

“Mẹ
của Dương Hạ Chí, vấn đề chủ yếu của em tôi đã nói xong hết rồi, hy vọng cô dành
chút thời gian nói chuyện với con của cô nhé. Hôm nay vốn dĩ không có dự định
sắp xếp nhà nào để thăm, nhưng gần đến kỳ thi cuối khóa rồi, tôi không muốn cá
nhân em Dương Tiểu Chí ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp, nên quyết định đến
nói chuyện với cô. Làm phiền cô quá, thật xin lỗi.”

“Không sao! Tiểu Chí nhà
tôi khiến thầy phải lo lắng như thế, tôi làm mẹ thật là áy náy. Người phải xin
lỗi là tôi mới phải! Mời thầy ở lại dùng cơm tối với chúng tôi.”

“Không được
rồi, thời gian không còn sớm, tôi phải đi về đây. Hai mẹ con nói chuyện với nhau
đi nhé!” Nói xong, thầy chủ nhiệm Thượng Quan đứng dậy.

“Vâng, thầy Thượng
Quan. Thật sự cảm ơn thầy đến thăm nhà lần này. Tiểu Chí…” Mẹ nhè nhẹ vỗ đầu
tôi: “Mau cảm ơn thầy Thượng Quan đi.”

“Dạ! Cảm ơn thầy chủ nhiệm!” Tôi ngoan
ngoãn cúi người chào.

“Được rồi, thế tôi đi đây, tạm biệt.”

“Thầy Thượng
Quan đi thong thả.”

Cuối cùng, tôi và mẹ cùng nhau tiễn thầy ra cửa.

Quay
vào phòng khách, tôi gần như chẳng còn dũng khí nhìn vào mắt mẹ nữa. Tôi nghĩ là
mẹ thất vọng hoàn toàn về tôi rồi. Con người ta luôn được các thầy chủ nhiệm
khen thưởng, còn tôi: Học hành tệ hại, lại chẳng có sở trường gì, mà còn bị thầy
chủ nhiệm thường xuyên đến thăm nhà nữa chứ… Tôi thật là vô dụng!

“Tiểu Chí,
đến đây với mẹ nào.” Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, nước mắt tôi rơi lã
chã.

Mẹ của tôi là một người phụ nữ trẻ đẹp, vừa dịu dàng lại hiểu ý người
khác. Ừ, tiếc là trên người tôi chẳng thừa hưởng chút ưu điểm nào của mẹ, có
nhiều người còn nói tôi không phải do mẹ sinh ra? Thật khiến cho tôi khó
chịu.

Mẹ sinh ra tôi khi bà 18 tuổi, sau đó người bố lớn hơn mẹ 10 tuổi bỏ
hai mẹ con chúng tôi. Từ đó về sau, tôi theo họ của mẹ, hai