Pair of Vintage Old School Fru
Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326360

Bình chọn: 10.00/10/636 lượt.

rách tôi, bởi vì sức mạnh của con Rex quả thật rất lớn. Nhưng sự lo
lắng của tôi là quá dư thừa, anh Nam Xuyên chẳng hề có ý trách mắng, cứ phấn
khởi nhấn ga đuổi theo.

Oa! Rex chạy quả là nhanh thật, còn vừa chạy vừa sủa
nữa, người đi bên đường la lối, hoảng hốt. Tôi biết là, Rex nhất định phát hiện
ra tung tích của Nguyên Dạ cho nên mới chạy bạt mạng như thế. Hay quá! Anh
Nguyên Dạ sắp được cứu rồi, tôi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự trách và
áy náy dày vò! Tôi thề là, lần này chỉ cần tìm ra Nguyên Dạ sẽ chăm sóc anh thật
tốt, không để anh đi đâu nữa! Rex! Cố lên!

Tôi nắm chặt lấy tay vịn, nhổm
người lên nhìn chằm chằm con Rex đang chạy phía trước xe, nếu nó chạy đi mất,
lúc đó thì quả thật là nguy.

Rex càng chạy càng nhanh, rồi nó dừng lại trước
một con hẻm lớn? Chuyện gì thế? Anh Nam Xuyên lập tức thắng xe lại: “Trời ơi!
Sao nó dừng lại mà không báo một tiếng? Xe của tôi mắc lắm đấy!”

Rex chỉ là
một con chó thôi mà, làm sao mà nói chuyện với anh được?

Lúc đó, tôi phát
hiện Rex chạy vào một con hẻm nhỏ bên phải, vội kêu lên: “Anh Nam Xuyên nhìn
kìa, nó chạy vào cảng rồi. Chúng ta làm sao đây?”

“Mau xuống xe!” Anh Nam
Xuyên kêu lên, chúng tôi vội nhảy xuống xe, tiếp tục chạy theo con Rex. Còn may,
cái con chó thông minh này chạy cũng không nhanh lắm, nhưng chẳng sủa nữa,
Nguyên Dạ sao lại vào chỗ này? Con hẻm này thật hoang vắng, yên tĩnh. Thật kỳ
quái!

Đột nhiên, con Rex dừng lại trước sân một nhà, nhào đến cánh cửa đóng
kín mà sủa inh ỏi.

“Anh Nam Xuyên, Nguyên Dạ chắc ở trong này hả?” Tôi kích
động kêu lên.

“Cái tên tiểu tử chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ bị bắt bán đi
hay sao?” Anh Nam Xuyên vừa nhíu mày vừa lảm nhảm nói một mình vừa gõ cửa: “Này!
Mở cửa! Mau mở cửa!”

Khoảng 5 phút sau, trong sân mới vọng ra tiếng bước chân
nho nhỏ. Kẹt... Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, một cậu học sinh gầy gò khoảng 16,
17 tuổi thò đầu ra hỏi: “Các cậu... các cậu là ai? Có chuyện gì không?”

Cái
gã này thật là kỳ quái. Không biết tại sao trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, còn hai
con mắt thì cứ liếc qua liếc lại như đang dò xét.

Bầu không khí dường như
không hay cho lắm.

Anh Nam Xuyên chẳng chút khách khí: “Tìm người! Cho chúng
tôi vào xem xem!”

“Không! Không được! Bên trong chỉ có mình tôi thôi, các
người tìm nhầm chỗ rồi!” Nói xong, tên đó đóng cửa lại.

“Không được!” Anh Nam
Xuyên dùng hai tay chặn cửa lại, hung hăng nói: “Mau tránh xa, biết điều thì
đừng có cản tôi!”

Trời, bây giờ còn chưa tìm hiểu rõ tình hình bên trong thế
nào mà? Anh Nam Xuyên làm như thế rõ ràng là đột nhập vào nhà người ta?

Thấy
vẻ hung tợn của anh Nam Xuyên, gã này càng khẩn trương hơn, đóng mạnh cửa. Lúc
này, con Rex sủa lên hai tiếng, xông về phía tên đó, hất ngã hắn vào bên trong.
Hành động của Rex càng khiến chúng tôi tin rằng Nguyên Dạ nhất định đang ở bên
trong căn nhà này. Vậy là, chúng tôi chạy theo con chó xông vào nhà.

“Anh
Nguyên Dạ nhất định là ở trong này! Chúng ta...” Tôi chỉ cánh cửa gỗ mục nát la
lên.

“Rầm...” Tôi còn chưa nói xong, anh Nam Xuyên đã đạp bay cánh cửa, theo
sau con Rex cũng nhào vào trong. Trời! Sao không gõ cửa cho lịch sự chứ? Thôi
đi! Chẳng cần nghĩ mấy chuyện đó nữa! Mau vào trong xem thử xem.

A... Vừa vào
cửa, tôi và anh Nam Xuyên lập tức ngớ người nhìn, ngay cả Rex cũng không kêu
nữa...


VII

Chết thật rồi!

Chỉ thấy ba nam sinh cao lớn đang hầm
hầm chĩa súng vào hai chúng tôi và con Rex nữa! Nhìn xuống đất, trên mấy tờ tiền
còn có chút phấn màu trắng... A! Phấn trắng? Ma túy? Không phải chứ?

“Đứng
yên!” Tên cao nhất trong số chúng hét lên. Tôi và anh Nam Xuyên không hẹn mà
cùng giơ hai tay lên. Đến ngay cả con Rex được huấn luyện siêu cấp cũng giờ hai
chân trước lên.

Tuy mấy gã này xem ra cũng có vẻ sợ chúng tôi, trên trán
chúng còn đổ mồ hôi lạnh nữa, nhưng trong tay chúng là súng thật! Chúng có thể
cho chúng tôi và con Rex chết ngay tại chỗ. Thật là xui xẻo.

Lúc này, cái tên
vừa bị con Rex hất ngã chạy vào nói: “Đại ca! Chúng... chúng nó xông vào mạnh
quá!”

“Thôi được rồi! Tao biết rồi!” Tên cao gằn giọng nói, hình như là đang
tức giận cái tên kia đã cho chúng tôi vào đây.

“Này! Chúng mày là ai? Do thám
hả?”

Anh Nam Xuyên vội cười hi hi giải thích: “Do thám? À không phải đâu!
Không phải mà! Qua đường! Chúng tôi chỉ qua đường thôi mà! Ha ha...”

Hai chân
tôi mềm nhũn ra rồi, anh Nam Xuyên còn cười được nữa sao? Nhưng có điều là nụ
cười của anh ấy lộ rõ ra là ngoài cười nhưng trong bụng run! Chẳng đẹp trai chút
nào!

(Lời bình: Nhảm nhí! Cái mạng nhỏ giữ còn chưa xong, ai mà còn cười cho
đẹp trai được nữa đây hả?)

“Qua đường?” Tên cao người hớp một ngụm nước. Hình
như hắn ta còn căng thẳng hơn chúng tôi nữa? Hắn nhìn chúng tôi dò xét từ trên
xuống dưới: “Xem hai đứa chúng mày sạch sẽ quá nhỉ, cũng không giống bọn dò
thám... Cái con b