
nh đồng hoa oải hương
thơm nồng nàn, rộng đến mênh mông, từng bông hoa nhỏ màu tím phớt khẽ
lung lay, ngả nghiêng trong gió. Nắng trong vắt như thủy tinh, hiền hòa
buông xuống mơn chớn những khóm hoa.
“Anh Kiwi!”-Tôi chợt reo lên.
Anh ấy đang đứng trước mắt tôi, rất thật, rất đẹp đẽ, hơn cả một giấc mơ, với đóa hoa oải hương ngào ngạt trên tay.
“Ice-cream.”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Kiwi bước từng bước đến bên, rồi anh ngắt lấy
vài bông hoa, nhẹ nhàng gài nó lên mái tóc nâu dài của tôi, ánh mắt chan chứa tình yêu thương…
Không hề chần chừ, tôi giữ lấy bàn tay Kiwi, áp nó lên má. Nụ cười của
anh rạng ngời hơn cả ánh mặt trời nóng bỏng. Nó khiến tôi tan chảy, cứ
thế tan ra, chầm chậm như ly kem mùa hạ…
Bộp bộp.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay của mọi người khiến tôi bừng tỉnh, trở về với hiện tại.
“Thật chẳng còn gì để nói!”-Nhạc sĩ An Mạnh xúc động lên tiếng.-“Cháu
không chỉ hát, mà còn cảm nhận, trôi dạt trong bài hát đó nữa. Cảm xúc
của cháu cuồn cuộn mà hiền hòa như dòng nước. Rất tự nhiên, rất sống
động! Ta…thực sự đã bị cháu thuyết phục rồi.”
“Cảm ơn ông!”-Tôi mừng rỡ trao cây đàn lại cho chú An Thông.
Ở đầu bên kia, Kiwi không nói lên lời nào, anh ấy cứ nhìn tôi ngạc nhiên như vậy.
Giá như Kiwi biết được rằng, bài hát chưa đặt tên mà khi nãy tôi hát là
dành cho anh ấy. Nhưng thôi, có lẽ việc này không cần thiết. Chỉ mình
tôi biết, vậy là đủ.
“Kiwi này, cháu và Kem học cùng trường đúng không?”-Ông An Mạnh quay sang hỏi.
“Dạ vâng. Bọn cháu học cùng trường Isaac Newton, em ấy kém cháu một lớp.”-Kiwi đáp.
“Tốt quá rồi! Từ nay trở đi, cháu phải giúp ông để mắt đến con bé đấy.
Kem bây giờ cũng giống người trong nhà. Kem à, có gì khó khăn cháu cứ
nói với Kiwi, nó sẽ thay ông giúp đỡ cháu!”
“Vâng ạ.”-Tôi bối rối.
Trời ạ. Tự nhiên ông lại nói thế, lại còn “người trong nhà” nữa! Cháu bắt đầu ngượng rồi đây…
“Ông yên tâm, cháu sẽ để mắt đến Kem.”-Kiwi vui vẻ đáp.
Cách anh ấy nói, từng câu từng chữ đều khiến tôi có cảm giác rất tin tưởng, rất vững chãi.
“Kem này?”
“Dạ?”
“Trước khi bắt tay vào thu âm ca khúc quan trọng này, cháu sẽ có khoảng
thời gian hai tuần làm việc với những chuyên gia về thanh nhạc hàng đầu. Ta rất thích giọng hát của cháu, nhưng làm gì cũng cần có sự chuẩn bị
kĩ càng. Được rèn luyện, hướng dẫn chu đáo, ta tin cháu sẽ ngày càng
hoàn thiện hơn. Hai tuần, cháu thấy thế nào? Có hơi lâu không?”
“Dạ không ạ.”-Tôi lắc đầu.
“Tốt rồi! Vậy mỗi buổi chiều rảnh rỗi, cháu sẽ đến nhà ta học thanh
nhạc. Kiwi, thời gian tới thỉnh thoảng cháu hãy đến thăm ông. Cháu ở nhà chú ý đến việc học của Kem, có gì khó khăn thì giúp đỡ nó. Hy vọng của
ta, danh dự và sự tự hào cuối đời của ta, đặt cả vào các cháu
đấy…khụ….khụ…”
Nói rồi ông lại ho dữ dội. Chú An Thông vội đem nước đến cho ông uống.
“Bố nằm nghỉ đi. Chuyện này cứ để con lo là được rồi.”
“Ừ…”-Ông An Mạnh nằm xuống một cách mệt nhọc.
“Ông ơi, vậy ông nằm nghỉ đi nhé. Ông đừng lo, chúng cháu sẽ không làm
ông thất vọng đâu.”-Kiwi kéo chăn đắp cho ông, rồi khẽ ra hiệu cho mọi
người ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, tôi, Kiwi cũng chú An Thông bước ra hành lang bệnh viện trò chuyện.
“Chú An Thông, cho cháu mạn phép hỏi, bệnh của ông là bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?”
Nghe hỏi vậy, chú An Thông buồn bã thở dài.
“Là ung thư phổi, giai đoạn cuối rồi cháu ạ…”
Giai…giai đoạn cuối?
Nhớ lại gương mặt gầy gò của ông vừa nãy…tôi không khỏi đau lòng.
Tuy không phải người thân quen gì, nhưng từ khi gặp ông, tôi bỗng có cảm giác rất gắn bó, gần gũi như thể là ông của mình vậy.
Hẳn là ông đã phải chịu đựng những đợt hóa trị, xạ trị, rồi các loại thuốc giảm đau kinh khủng lắm…
“Đừng suy nghĩ nhiều Kem ạ, việc của cháu lúc này là chăm chỉ rèn luyện. Dù không thể giúp ông sống mạnh khỏe, nhưng được nhìn thấy ông hạnh
phúc là gia đình chú đã mãn nguyện lắm rồi…”
“Vâng.”-Tôi nghẹn ngào.
“6h chiều rồi. Hai cháu về trước đi, nghỉ ngơi, ăn cơm rồi còn bài vở
nữa. Chú ở đây với ông được rồi. Kiwi chở Kem về giúp chú nhé?”
“Vậy bọn cháu về trước đây. Khi nào rảnh cháu sẽ đến.”-Kiwi nói.-“Ta về thôi Ice-cream.”
“Ừm vâng. Cháu chào chú An Thông.”
Nhanh chóng, tôi và Kiwi rời khỏi bệnh viện.
Hai bọn tôi đi song song nhau, Kiwi vừa đi vừa cho tay vào túi áo, bộ dạng rất thoải mái, thong thả.
Suốt quãng đường ra nhà để xe, trong thang máy, cả hai đều rất yên ắng.
Chắc chuyện cuốn sổ ngu ngốc lần trước khiến anh ấy cảm thấy khó xử.
Vào trong xe, Kiwi quay sang thắt dây an toàn cho tôi. Lúc chạm nhẹ vào
người anh ấy, mùi hương kì lạ trên áo Kiwi khiến tôi ngừng thở. Một mùi
hương dịu nhẹ nhưng mạnh mẽ, nam tính và cuốn hút.
Gì thế này? Sao mình lại có cái cảm giác chết tiệt này nhỉ? Ôi không được,