Old school Swatch Watches
Chuyện Tình Kem Kiwi

Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325532

Bình chọn: 9.5.00/10/553 lượt.

cảm hứng bất tận để ông viết nên album cuối đời. Vì thế em cần phải đến đây.”

“Nguồn cảm hứng bất tận? Của ông An Mạnh ư?”

“Ừ…nó gắn với câu chuyện đời ông.”

“Em có thể biết được không?”

“Chắc chắn rồi.”

Và rồi bọn tôi cứ đi mãi, xa hẳn khỏi ngôi nhà gỗ, vừa đi vừa trò chuyện.

Ngôi nhà này, hóa ra là một thiết kế tuyệt tác của người vợ cũ đã khuất
để lại cho ông. Câu chuyện tình yêu của hai người thật cảm động lòng
người. Họ quen nhau trong những năm học cấp 3, để rồi gắn kết với nhau
đến suốt cuộc đời.

Bà ấy chính là đề tài lớn nhất, phủ bóng hầu hết trong các tác phẩm của
ông. Một thời gian dài sau khi học đại học, nhạc sĩ An Mạnh đã gặp rất
nhiều khó khăn trong cuộc sống, hết đau ốm bệnh tật, rồi bị đuổi việc
khỏi công ty. Hồi ấy, ông đam mê viết và sáng tác nhạc, nhưng điều kiện
thời đó khó khăn quá, khi mà miếng ăn còn thiếu, còn khổ đủ đường thì
cái sở thích tao nhã đó quả là một thứ xa xỉ.

Bà chính là người luôn sát cánh bên cạnh ông khi đó, người vợ tảo tần ấy đã hy sinh nhiều thứ, cật lực lao động để có thể thay ông gánh vác việc gia đình, gom góp số tiền ít ỏi để ông An Mạnh có cơ hội sang Nga hoàn
thành khóa học âm nhạc, về nước và trở thành vị nhạc sĩ tài ba, để lại
cho nền âm nhạc những tác phẩm để đời.

Đáng tiếc, bà không thể mãi mãi sát cánh bên ông. Bà qua đời khi vừa
bước sang tuổi 40-khi mà tên tuổi ông đang ở thời kì rực rỡ nhất…

Một câu chuyện buồn thật buồn. Thế mới biết, hạnh phúc nhất trên thế
gian không phải danh vọng và tiền bạc, đó đơn giản chỉ là được ở cạnh
người ta thân yêu mỗi ngày.

Tôi cứ đi theo sau Skyler, chăm chú lắng nghe câu chuyện mà không biết trời đã bắt đầu đổ mưa.

“Ơ, mưa rồi!”

Vừa sáng nay trời còn đẹp vậy, thế mà bây giờ trời đã tí tách mưa, đã vậy còn ngày một nặng hạt.

Chẳng ai bảo ai, cả tôi lẫn Skyler đều lấy tay che đầu, co giò lên chạy. Xung quanh chẳng có lấy một bóng cây, cũng tại khi nãy mải nói chuyện
nên đi xa quá mà không biết.

“Khỉ thật, sao lại mưa chứ!” Skyler gắt gỏng.

Rồi anh ta cởi chiếc áo da màu xám của mình ra, trùm nó lên đầu tôi để
tránh nước mưa, kéo tôi nép sát vào người anh ta, chạy thục mạng về phía ngôi nhà gỗ.

Nhưng mà…như thế này Skyler sẽ bị ướt mất.

“Anh mau mặc nó vào đi, kẻo cảm lạnh đó.” Tôi nhắc nhở.

“Khỏi cần. Em quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn? Sắp đến ngày thu âm rồi.”

“Nhưng mà…”

Những lúc như này, thật sự mà nói, Skyler…cũng đáng mến đấy chứ.

[Trước cửa ngôi nhà gỗ.'>

“Anh đang tìm gì vậy?”

Tôi thấy vô cùng bất an khi Skyler cứ cho tay vào túi áo, loay hoay mãi tìm thứ gì đó.

“Chìa khóa vào nhà. Hình như nó rơi đâu mất rồi thì phải.”

Ngất!

“Thử tìm kĩ lại xem. Không lẽ mắc kẹt ở đây?”

“Anh tìm kĩ rồi nhưng không thấy, chắc lúc vừa nãy chạy nhanh quá nên rơi mất.”

“Ôi trời!” Tôi liền ôm trán thở dài.

Mưa to như thế này, áo mưa không có, quần áo Skyler thì ướt hết cả rồi, về nhà kiểu gì đây?

“Hay gọi anh Kiwi, hoặc chú An Thông đến cứu vậy.” Tôi mếu máo.

“Không.” Skyler buông lời lạnh lùng. “Ở đây chờ, nhớ chưa.”

Rồi trước con mắt ngạc nhiên của tôi, anh ấy chạy ào về phía con đường trải dài quanh hồ nước.

“Anh làm cái gì vậy?” Tôi hét lên.

Nhưng Skyler không thèm bận tâm thì phải. Chỉ phút chốc, anh ấy đã biến
mất sau màn mưa lạnh giá, chỉ để đi tìm chiếc chìa khóa nhỏ bé bị đánh
rơi.

Đồ ngốc…!

Anh sẽ bị cảm lạnh đó…

Tôi cố gắng nói theo, nhưng vô ích.

Giờ chỉ còn mình tôi đứng nép sau mái hiên, thu mình lại để nước mưa không chạm tới, và cũng vì gió lạnh.

Chiếc áo Skyler khoác cho tôi khi nãy vẫn còn đó. Tôi cẩn thận giũ cho
khô nước, rồi treo lên nắm đấm cửa, bâng khuâng nhìn về phía xa xăm.

Mưa to quá…

Không hiểu Skyler có tìm thấy chìa khóa không nhỉ, chắc khó lắm.

Quanh đây dân cư còn hẻo lánh nữa, đi mỏi chân cũng khó có thể tìm nổi ngôi nhà nào khác.

Chờ mãi một lúc mà không thấy Skyler quay lại, tôi quyết định đi tìm anh ta về bằng được, rồi gọi điện nhờ Kiwi hay chú An Thông đến đưa về.

“Skyler!” Trùm chiếc áo da không thấm nước của Skyler lên đầu, tôi vừa chạy trong mưa, vừa gọi lớn.

Tôi còn đang đi lại với đôi mắt mờ tịt nữa chứ. Khéo không tìm thấy anh ta, mà còn ngã nhào xuống hồ cũng nên.

“Skyler!” Tôi vẫn kiên trì tiếp tục.

“Đã bảo ở đó chờ cơ mà!” Một giọng nói bất ngờ cất lên khiến tôi không khỏi vui mừng.

“Mau về kia đi, em sẽ gọi điện nhờ người tới giúp!”

“…”

Rồi không để Skyler nói thêm câu nào, tôi lôi ngay anh ta về ngôi nhà gỗ. Mau chóng bấm số chú An Thông.

Không hiểu anh ta có bị ngốc hay không nữa, dầm mưa đến ướt sũng cả người, toàn thân lạnh toát, run lên bần bật.

Tệ hơn nữa, một lúc sau Skyler bắt đầu thiếp đi và nói những