
câu mê sảng.
“Jenny…”
“Jenny?” Tôi thắc mắc. “Là ai vậy?”
Bất giác, tôi đặt tay lên trán Skyler.
Ôi, nóng quá! Không lẽ sốt ư?
Trong phút chốc, Skyler khẽ ngả người lên vai tôi, mệt mỏi thầm thì trong vô thức:
“Cuối cùng cũng gặp được em, Jenny… Xin em…đừng đi nữa…”
ôi ngồi yên lặng dưới mái hiên, chìa tay ra hứng những giọt nước mưa tí tách rơi.
Bên cạnh tôi là một người xa lạ, mà…cũng không hẳn. Thế nhưng khoảng
cách thế này thì thật là gần. Gần đến nỗi chỉ cần xoay người một chút
thôi là cằm tôi sẽ chạm phải mái tóc của anh ấy.
Không lâu sau đó, chú An Thông cùng người nhà đến đưa Skyler vào viện,
bỏ lại sau lưng ngôi nhà gỗ bên hồ trong làn mưa nhạt nhòa.
“Do you like me?”
“Nope.”
“Okay, so let me try.”
“Try what?”
“Try to make you like me.”
…
Sau khi về nhà lấy kính, tôi trở lại bệnh viện và bắt gặp Kiwi cùng Mai Linh đang hớt hải chạy tới.
Kiwi lặng người nhìn tôi, nhưng tôi cũng chỉ đáp lại anh ấy bằng một nụ cười nhạt.
Tôi không giận anh ấy đã bỏ rơi tôi ở trung tâm thương mại, càng không vì chuyện anh đi cùng Mai Linh mà tỏ ra khó chịu.
Tâm trạng tôi lúc này thật nhẹ nhõm và yên bình, mọi buồn phiền đều được cơn mưa bất chợt kia gột rửa. Tôi không muốn sự xuất hiện của Kiwi gây
nên xáo trộn trong những suy nghĩ của mình thêm nữa.
Kiwi lúc nào cũng vậy, rất gần mà cũng thật xa xôi, hệt như ánh nắng
mai. Mình muốn bắt lấy, giữ lấy những tia nắng kia thật chặt trong lòng
bàn tay, nhưng đáng tiếc mình không thể.
“Anh ấy sao rồi ạ?”
“Không có gì đáng lo đâu cháu, nó chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe ngay thôi.”
“May thật.” Tôi thở phào. “Vậy cháu xin phép chú về trước nhé. Khi nào
Skyler khỏe lại, nhờ chú gửi lời hỏi thăm của cháu đến anh ấy.”
“Cháu yên tâm.”
Chào chú An Thông xong, tôi lướt băng qua Kiwi định ra về.
“Ice-cream?” Kiwi níu vai tôi lại, ngập ngừng. “Đi cẩn thận.”
“Ừ…”
…
Sáng hôm sau.
“My này, mình hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chuyện gì Kem?” My vừa rột rột hút sữa vừa quay sang nhìn tôi.
“Làm thế nào để túm được ánh nắng?”
My ngay lập tức bị sặc sữa, ho lấy ho để.
“Cậu hỏi cái quái gì thế hả?” My vừa nói vừa vỗ vỗ ngực.
“Thì ánh nắng mặt trời ấy, làm thế nào để túm được chúng trong lòng bàn tay?”
“Linh tinh quá, làm sao có thể chứ. Thử hỏi Siro xem.”
Thế là tôi quay ngoắt xuống bàn của Siro, cậu ấy đang lụi hụi đọc sách tin học.
“Siro à! Trả lời giúp mình đi.”
Nghe thấy tôi gọi, Siro liển ngẩng đầu lên.
“Kem của chúng ta sắp làm ca sĩ có khác, hỏi toàn những câu lãng xẹt thế này.”
“Ừ, mình cũng thấy lãng xẹt quá.” My thêm vào.
“Hai đứa này, mình không đùa đâu đấy!”
“Không đùa thì không đùa! Để xem nào…” Siro bắt đầu xoa xoa cằm. “Xét về mặt vật lý, ánh nắng là ánh sáng, là một dạng vật chất đặc biệt được
tập hợp nên từ các photon kích thước siêu nhỏ, truyền đi với vận tốc
300.000 km/s. À còn có cái này hay lắm nhé, mặc dù vận tốc của ánh sáng
lớn đến như vậy, thế nhưng chúng vẫn không thể nào chạy trốn khỏi lực
hấp dẫn của hố đen vũ trụ…”
“Siro!!!” Tôi đập bàn. “Cậu có bớt ông cụ non đi không hả?! Mình không có ý hỏi cái đó!”
“Nói tóm lại là, cậu không thể đựng ánh sáng vào một cái lọ, túm chúng
trong lòng bàn tay hay những việc khác đại loại như vậy được. Mình rất
tiếc nhưng đó là sự thật.”
“Ừ…Cậu nói phải.” Tôi quay lên, xịu mặt xuống.
“Kem này?” My ghé bên tai tôi khẽ thì thầm. “Cái đó có liên quan đến anh chàng Kiwi có đúng không?”
“Chắc vậy.”
“Mình có nghe một số lời đồn đại thất thiệt về anh ấy, không biết có nên nói với cậu không.”
“Cái gì cơ? Sao nghe ám muội vậy? Cậu cứ nói đi.”
“Ừ, lại đây.” My kéo sát tôi lại gần cậu ấy. “Cậu biết không, người như
anh ấy có biết bao nhiêu bạn gái yêu mến ngưỡng mộ, mà trường mình cũng
có nhiều bạn xinh đẹp giỏi giang, thế nhưng suốt 3 năm học phổ thông,
Kiwi chưa hề để ý đến một ai. Cậu thấy có lạ không?”
“Có gì mà lạ. Anh ấy muốn tập trung học hành đó thôi.”
“Không phải.”
“Thế là sao? Cậu làm mình tò mò quá đấy My à!”
“Kem…cậu đừng thích anh ấy thì hơn. Nghe nói, ngày trước một anh chàng
nhà Hoàng Gia đã từng yêu một cô gái, bây giờ cũng vẫn vậy, rất sâu đậm, đến cả đời cũng không quên được, mãnh liệt lắm lắm! Mà anh chàng đó
hình như là Kiwi thì phải. Vì thế cậu đừng có mà hy vọng, kẻo lại thất
vọng đấy.”
“Eo, đúng là tin đồn thất thiệt. Thời đại nào rồi mà còn mãi mãi yêu đến trọn kiếp, nghe sến quá My ạ! Anh Kiwi không phải kiểu người như vậy
đâu.”
“Mình chỉ nghe nói, cậu không tin thì thôi.”
“Mình không tin! Mình tuyệt đối không tin!” Tôi nhắm mắt, bịt tai lại, lắc lắc đầu như một đứa bị chập mạch.
…