XtGem Forum catalog
Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324650

Bình chọn: 7.00/10/465 lượt.

“Chào em! Em có phải là học sinh mới của trường này không? Anh học khóa
trên…” Hàng mi cong cong, chiếc mũi cao, đôi môi bóng và cả đôi mắt sâu thẳm nữa
chứ! Ô quả là một anh chàng đẹp trai! Khuôn mặt đẹp ấy cứ thế xuất hiện sống
động trước mắt tôi!

Nước miếng tuôn ra!

Tiếng đồn trường Trung học phổ thông Phác Thiện là nơi sản sinh ra những anh
chàng đẹp trai, quả không sai. Thật không uổng công tôi chín năm dùi mài kinh
sử, sống chết phải thi bằng được vào ngôi trường trung học danh tiếng khắp thành
phố này.

Lòng tôi ngập tràn hưng phấn, nhưng nét mặt vẫn vờ như không có gì xảy ra và
đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn: “Vâng ạ. Em là Lâm Tiểu Ngư! Mong anh giúp
đỡ.”

Khi tôi đưa bàn tay ngọc ngà của mình về phía trước, từ từ ngẩng cao đầu,
bỗng giật mình vì khuôn mặt đang cau có vì giận dữ của mẹ.

“Lâm Tiểu Ngư, con quay về đây ngay cho mẹ…”

“Két…” Một tiếng phanh xe gấp lôi tôi ra khỏi cơn ác mộng. Ơn trời!

Ác mộng, chắc chắn là một cơn ác mộng! Công lực của mẹ thật thâm hậu. Ở cách
xa như vậy mà vẫn có thể giơ nanh vuốt đến tận chỗ mình. Tôi đưa tay lau những
giọt mồ hôi lạnh toát, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài cửa xe, đèn đường đã
thắp sáng choang, nhưng bên trong từng nhóm người đang gục đầu ngủ gật. Một anh
chàng không biết vừa mơ thấy gì mà trên khóe miệng vẫn còn vương n

Oái oái oái… Trời ơi, liệu khi nãy bộ dạng của mình có như thế này không nhỉ?
Tôi vội vàng vén ống tay áo, ra sức lau khóe miệng!

Tiếng cô bán vé chẳng khác nào tiếng sư tử gầm lên trong xe: “Đến trường
Trung học phổ thông Phác Thiện rồi. Mời ra cửa sau xuống xe.”

Đến khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, tôi với như người vừa tỉnh cơn mơ, vội vàng
hét lên: “Đợi một chút, cháu muốn xuống xe.”

Tôi vơ vội túi xách, lao như tên bắn mà vẫn nghe thấy tiếng lầm bầm của cô
bán vé phía sau.

Vừa xuống xe, hiện ra trước mắt tôi là cổng trường với hai màu đỏ đen làm
bằng đá hoa viên vững chắc. Bốn trụ cột thiết kế theo kiểu hoa văn giả cổ, đỡ
một khối kiến trúc khổng lồ, chính diện đề rõ bảy chữ “Trường Trung học phổ
thông Phác Thiện”.

Trời đã bắt đầu tối. Phía trên cổng trường có treo đèn nháy bảy màu, ánh đèn
lung linh như ánh sao đêm, thắp sáng cả một không gi­an tăm tối. Khung cảnh ấy
giống như một cô gái đeo mạng che mặt, rực rỡ sắc màu nhưng vẫn ẩn chứa một sự
thần bí khó tả.

Quả không hổ danh là trường Trung học phổ thông Phác Thiện, giống hệt như
cung điện, so với ngôi trường cấp hai Minh Tuyên mà tôi đã học, quả thực là
tráng lệ hơn rất nhiều. Không nén được cảm xúc, tôi thốt lên một từ cảm tháất
phát tận đáy lòng mình.

“Ha ha, trường Trung học phổ thông Phác Thiện, cuối cùng thì ta cũng đã
đến!”

Trường Trung học phổ thông Phác Thiện là trường cấp ba tốt nhất tại thành phố
này, bởi đứng sau nó là sự hậu thuẫn của một tập đoàn tài chính hùng hậu, cơ sở
hạ tầng của trường luôn thuộc hạng nhất cùng với một đội ngũ giáo viên giỏi,
giàu kinh nghiệm. Mỗi năm, tỉ lệ đỗ đại học của trường từ chín lăm phần trăm trở
lên. Đây là ngôi trường trong mơ của không biết bao nhiêu người, nhưng để thi đỗ
vào trường, ngoài khả năng xuất chúng, người dự thi cũng cần có một vận may
lớn.

Và tôi chính là người may mắn nhất trong số đó!

Có trời mới biết việc tôi thi đỗ vào trường Phác Thiện lần này đã làm lác mắt
bao nhiêu người. Mặc dù rất thông minh, nhưng tôi luôn lơ là với việc học tập.
Có lẽ đúng là trời đất thần tiên đã phù hộ cho tôi chăng? Tất nhiên, trong đó
còn có cả công lao gào thét thúc giục của mẹ nữa.

Nghĩ đến mẹ, tôi bỗng run bắn người, trong lòng lại cảm thấy hậm hực. Ôi, bà
mẹ keo kiệt! Thật không ngờ, ngoài tiền học phí, mẹ chỉ cho tôi đúng năm trăm
tám mươi mốt tệ. Tám mươi mốt tệ là tiền đi đường, một trăm tệ để mua sắm thêm
đồ dùng hằng ngày và bốn trăm tệ còn lại là tiền sinh hoạt trong tháng đầu tiên,
không thêm không bớt một đồng.

Ôi, mặc dù lúc rời nhà đi, tâm trạng lưu luyến, mũi không khỏi cay cay, vậy
mà vừa nghĩ đến mẹ đối xử với mình như vậy, trong lòng tôi lại trào lên cảm giác
bực tức.

Thời buổi này đầy rẫy những nguy hiểm, không có tiền sẽ không có cảm giác an
toàn! Sao mẹ lại có thể đối xử với mình như vậy chứ?

Tôi lờ mờ nhìn thấy vận mệnh nghèo khó sẽ đeo bám lấy mình trong suốt những
năm học trung học phổ thông! Muốn khóc mà không có nước mắt. Tuy nhiên, dù sao
cũng đã đến được đây rồi, trời cũng đã tối, hãy cứ đi đăng ký và tìm phòng ngủ
đã rồi tính tiếp.

Tôi bước trên con đường nhỏ, hai bên đường đèn thắp sáng choang, cảm giác con
đường này không phải là con đường nhỏ trong khuôn viên trường học mà là đại lộ
Tinh Quang, mọi u uất lúc trước trong tôi bỗng chốc tan biến.

Nếu như… giống trong tiểu thuyết, đây sẽ là lúc xuất hiện một anh chàng khôi
ngô tuấn tú học khóa trên thì tuyệt biết mấy! Dọc đường đi tôi lại bắt đầu hoang
tưởng, sắp đến cuối đại lộ Tinh Quang rồi mà vẫn chưa gặp một bóng người. Có lẽ
vì chưa