
Để xem lão già quê mùa thì làm được gì với thứ đồ cổ ấy !
- Cưng đừng coi thường anh !
Vừa dứt lời , ngay lập tức , Bụt nhảy phắt lên xe … rồi sau một tiếng nổ ầm trời vang như pháo dội , có âm thanh mang hơi hướng kiểu như … ”
Bủm! ” bất ngờ vang lên … khiến tất cả mọi người trong xe đều phải ngơ
ngác ngoái lại nhìn vì Bụt đã vượt qua mặt họ từ lúc nào không biết !
Không giấu nổi sự ngỡ ngàng , Mom cũng phải quay ngoắt ra mà thoảng thốt !
- Oh man ! So cool !!!
Đến trước sân bay cũng là lúc nó phải đối mặt với bọn con gái hội cái YuMi … Chết mất thôi ! Một lũ õng ẹo !
Thật vậy , dường như không trêu chọc nhau là không được hay sao ý ?!
Mà ngay khi vừa gặp con bé , cái YuMi đã cất tiếng chua ngoa .
- Ô !! Xem ai đến đây thế này ! Hạng thường dân như mày mà cũng bày đặt đi cùng bọn tao hả ! Hố hố hố …
Giận tím mặt , nó cố mím môi để khỏi phải gây chuyện … Nhưng lạ thay , Yul lại chẳng bỏ qua dễ dàng như thế , hắn đột ngột bước ra trước mặt
YuMi , quàng tay lên vai con bé rồi siết nhẹ , quẳng vào tai lũ con gái
một câu thật lạnh lùng trước khi không ngoái lại lần nữa .
- Cô ấy đi với tôi ! Không đi với các cô ! Biết thân biết phận thì im mồm lại đi !
Cả lũ giật mình , sợ đến tái mặt , cái YuMi có vẻ tức lắm mà không
nói được gì . Dù sao thì trong cái trường này , hay ở bất cứ đâu cũng
vậy , Yul vẫn quyền lực hơn nó . Xư Bi lạnh người … nó chợt cảm thấy rợn mình vì ánh mắt lạnh lùng của Yul ban nãy . Thật khiến người khác phải
nể sợ .
Khi không có ai , nó lại khẽ kéo cổ áo Yul xuống gần mặt mình , rồi
lầm bầm bên tai hắn khiến Yul khẽ mỉm cười ( cũng không biết là có phải
hắn cười thật hay không nữa ) .
” Cảm ơn anh ! ” .
…………….
Bước lên máy bay , quả nhiên là tụi nó khỏi phải đụng độ với bọn nhà
giàu hống hách , bởi vì Yul và Jen đã thuê phòng Vip dành riêng cho cả
đội rồi . Thích thật ! Xư Bi duỗi chân dài rồi vươn mình thở mạnh , nó
khẽ ngước mắt nhìn ra bầu trời qua khung cửa kính màu trắng trong suốt
được ánh lên bởi những tia nắng đầu ngày … từng đàn chim bay lượn đẹp
quá … mà liệu chúng có bị đâm phải máy bay không nhỉ ?! Những suy nghĩ
vớ vẩn ấy chợt thoáng hiện lên trong đầu nó rồi lại tan biến vào không
trung vô tận … như những sợi mây chỉ kịp lượn qua trên ngọn núi vậy .
Nó khẽ mỉm cười , lần đầu tiên được đi máy bay , nhưng ngồi im như
thế này cũng thích … Tuy nhiên , ngồi yên mãi đến hàng giờ thì lại chẳng thích chút nào !
……………………..
Bước xuống sân bay cũng là lúc máy bay vừa hạ cánh , dừng lại trước
mắt tụi nó ở đây là một hòn hải đảo vô cùng xinh đẹp mang hương sắc của
xứ sở Kim Chi – đảo Jeju .
Trở về khách sạn , con nhóc lóc cóc dọn đồ vào phòng …
” Ôi ! Phòng ở đây cũng đẹp quá ! Thích ghê !! ” – Cái Xư Bi khẽ thốt lên khi vừa bước vào trong .
” Oài … Đến đây cả chục lần rồi , chán thấy ngán ! ” – Giọng Yul từ
đâu cất lên khiến nó giật bắn cả mình , vội vàng quay ngoắt lại …
- Á ! Yul !! Sao anh lại ở đây !!!
Đứng dựa vào thành cửa , hắn nhoẻn cười đắc ý .
- Hơ … tôi cả cô là vợ chồng , không ở cùng nhau thì ở đâu …
Nói rồi , hắn lại lững thững bước vào , có vẻ thản nhiên lắm . Con bé sợ đến tái mặt , nó dần lùi lại rồi bất giác … ngồi bệt xuống giường ,
cứ nhớ tới vụ lần trước mà tự nhiên thấy rùng hết cả mình . Chẳng hiểu
sao , Yul cũng dần tiến tới … càng lúc càng cuống , bất thình *** h , nó vơ vội cái gối , rồi ném thẳng vào mặt Yul … đập túi bụi , vừa hét vừa
đẩy ra khỏi phòng …
- Cút ra ngoài mau !! Anh định ngủ cùng phòng với tôi đấy hả ! Tính giở trò gì chắc !!
- Á á ! Nhưng đây là phòng chung của chúng ta mà !! Cô làm cái trò gì đấy !!
Tiếng Yul ôm đầu tránh gối vẫn còn tiếp tục vọng đến tận hành lang …
…………………….
Buổi trưa là lúc tất cả học sinh toàn trường đều tụ tập đông đủ tại
nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây để ăn uống . Nhưng riêng hội cái Xư Bi ,
tất thảy gồm sáu đứa tụi nó đều lần lượt theo chân con bé ra ngoài bãi
cỏ để kiếm chỗ bày biện thức ăn – thế này mới đúng chất picnic chứ .
Thế mà rút cục , từ công đoạn sắp xếp cho đến bày biện thức ăn … vẫn
là một tay nó phải làm tất . Thở dài bất lực , nhưng không sao , sau khi thức ăn được mang ra đầy đủ thì tất thảy mọi người vẫn cười tươi tất
-__-”! Nhất là anh Jen , đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì lại được con bé bẽn lẽn mang ra hộp cơm đã được ” ỉm ” sẵn từ hôm qua rồi ngại ngùng
quay sang tặng . Nó giơ lên bằng hai tay … nhưng lại cúi gầm mặt xuống
khiến Jen ngơ ngác rồi cũng phải phì cười . Nhận lấy hộp cơm đã được bọc màu hồng cẩn thận với họa tiết con heo trông đến là dễ thương , Jen
lặng nhìn một lát rồi lại quay sang cười với Xư Bi , một nụ cười thật
nhẹ nhàng dưới ánh nắng của những ngày cuối thu như thể để thay cho lời
cảm ơn đối với con bé vậy .
Jen cười , còn Xư Bi thì cúi đầu bẽn lẽn , mặt nó đỏ ửng lên vì ngượng ngùng trông đến là đáng yê