Snack's 1967
Cô Em Gái Bảo Bối

Cô Em Gái Bảo Bối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322761

Bình chọn: 7.00/10/276 lượt.

r/> Toàn thân Tâm Oanh cứng đờ, máu toàn thân đông lại rồi. 

 "Anh không biết em yêu anh, cho nên anh mới nói cho em rằng Bạch Phong Di là bạn gái của anh. Thật ra thì cô ấy—" 

 "Chuyện này không liên quan đến em. Em, em tuyệt đối không muốn nghe chuyện về cô ấy, anh cũng hiểu lầm rồi, em, em một chút cũng không có yêu anh, cho dù có, thì cũng chỉ là tình yêu giữa em gái đối với anh trai." Cô vội vội vàng vàng giải thích. 

 Anh biết rồi, anh biết chuyện cô yêu anh, vậy. . . . . . Anh sẽ cảm thấy thế nào về cô? Quái vật, đáng sợ, hay là nôn mửa? 

 "Tâm Oanh. . . . . . Anh không phải ——" 

 "Tâm Oanh, cần tôi giúp một tay không?" 

 Người đàn ông giúp cô đi lấy đường đã trở lại, thấy khuộn mặt đau thương của Tâm Oanh, nên anh mới cho là cô bị người này bắt nạt. 

 Thiếu Kỳ lạnh lùng quay đầu nhìn người đàn ông kia, trong mắt phát ra địch ý. 

 "Không, không cần, anh ấy là anh trai của em." 

 "Đó không phải là đại danh đỉnh đỉnh Tổng giám đốc của công ty Mặc thị, Mặc Thiếu Kỳ sao?" Người đàn ông rất giật mình. 

 Mới vừa rồi anh còn tưởng rằng người đàn ông này là người tình của cô, bởi vì trong mắt Mặc Thiếu Kỳ là tình yêu nồng đậm, nhìn thế nào cũng không giống như đang nhìn em gái của mình, ngược lại giống như là đang nhìn. . . . . . người phụ nữ mình yêu? 

 "Thật xin lỗi, có thể để tôi mượn Tâm Oanh một lúc không? Chúng tôi có một số việc cần giải quyết." 

 Những lời này vốn là thỉnh cầu, nhưng với giọng điệu như thế này của Mặc Thiếu Kỳ thì lại như là đang ra lệnh. 

 Nói xong, anh vươn tay ra, không để ý tới sự cự tuyệt của Tâm Oanh, liền mang cô đi. 

 "Dừng lại, buông em ra." Phát hiện ra đã có không ít người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, nên Tâm Oanh nhỏ giọng yêu cầu. 

 Thiếu Kỳ cũng không nói lời nào, trực tiếp mang cô ra xe của anh trước. 

 Cô muốn chạy trốn sao? Anh cũng không cho phép. 

 "Lên xe." 

 "Không cần." 

 Tâm Oanh đứng ở trước xe, nói gì cũng không khuất phục. Cô sợ phải một mình ở cũng với anh. 

 "Tâm Oanh, lên xe." Thiếu Kỳ một lần nữa yêu cầu. 

 "Không cần. Em muốn hàn huyên với bạn một chút. Nếu anh phải về thì về trước đi, em sẽ bảo anh ấy đưa em về." Tâm Oanh xoay người tính toán thoát đi. 

 Vừa nghe thấy cô lại muốn đi vào tìm người người đàn ông kia, trong lòng Thiếu Kỳ thật sự bốc hỏa rồi. 

 Anh thình lình giữ chặt tay của cô, kéo cô về phía mình. 

 "Anh làm cái ——" 

 Anh —— hôn cô. 

 Chưa nói được gì thì nụ hôn dịu dàng đã tới, khiến cho toàn thân cô không nhịn được khẽ run lên, toàn thân vô lực. 

 Thiếu Kỳ ôm cô thật chặt vào trong ngực, giống như sợ cô chạy mất, anh càng thêm siết chặt hai cánh tay. 

 "Đi theo anh được không? Anh cũng cần nói chuyện với em." Kết thúc nụ hôn, Thiếu Kỳ thở dốc, cố gắng điều chỉnh hơi thở cho bình thường để kìm lại sự kích động từ đáy lòng. 

 Tâm Oanh vẫn còn chìm trong hỗn loạn lặng yên trong ngực anh, không hề ý thức gật đầu, mặc anh dẫn mình lên xe. 

 *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** 

 Về đến nhà, Tâm Oanh mới thanh tỉnh sau nụ hôn vừa rồi, cô lo lắng đi ở phía sau, một lòng cuồng loạn không ngừng. 

 Tại sao anh lại muốn hôn cô? Cô không hiểu. 

 Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Thiếu Kỳ tựa như thay đổi thành một người khác. 

 Cô đi về phía phòng khách, tự chọn cho mình chỗ trống trên ghế sofa cách Thiếu Kỳ xa nhất, trong mắt mang theo hoài nghi nhìn anh. 

 "Em nhất định phải ngồi cách anh xa như vậy sao?" 

 Hai tay anh khoanh trước ngực, trêu ghẹo nhìn cô. 

 Nghe vậy, Tâm Oanh chu miệng lên, trừng mắt liếc anh một cái, tâm tình tựa hồ cũng không quá khẩn trương nữa. 

 "Đúng, chính là phải cách anh xa một chút." Cằm cô hơi hất lên, bày ra một bộ dáng anh có thể làm khó cô được chắc. 

 Trên người cô xù ra không ít gai nhọn. Thiếu Kỳ lắc đầu một cái, đột nhiên hình ảnh một Tâm Oanh trong quá khứ luôn mang theo một nụ cười rực rỡ hiện lên trong đầu anh. 

 Chỉ là, đây cũng là lỗi của anh, là anh khiến cho cô không dám tin tưởng anh nữa, lại càng không dám đến gần anh. 

 "Được rồi! Vậy anh ngồi đây." Thiếu Kỳ ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô. 

 "Anh hai, rốt cuộc anh muốn nói gì với em?" Tâm Oanh thận trọng hỏi, một đôi mắt to mang theo sự hỗn loạn nhìn anh. 

 "Hình như lúc trước em vẫn gọi anh là Thiếu Kỳ, đúng không? Tại sao lại đổi giọng gọi anh hai rồi hả ?" Anh lúc này mới chú ý tới, cảm thấy bị cô gọi là anh hai lại chói tai như vậy. 

 "Có, có như vậy sao? Em, em không nhớ rõ mình gọi có từng gọi anh như thế. Hơn nữa, anh vốn dĩ chính là anh hai của em, nếu em không gọi như vậy thì phải gọi cái gì?" 

 Tâm Oanh không nghĩ tới anh lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này, ngày đó vì muốn bày tỏ rõ tâm ý của mình với anh, nên cô mới