
hìn rồi lắc đầu ngán ngẩm.
_Vượt qua sóng
gió siêu tốc?_nó lập lại như cái máy, thì thấy mình bị Như nhấn xuống,
ngồi trên 1 cái ghế êm êm, rồi tay lại bị Bảo cột lại.
_Các cậu định
giỡn với mình á hả? Giỡn gì mà cột hết tay rồi lại tới chân, ưm ưm…_nó
đã Hoàng lấy khăn quấn ngang miệng, nói không ra lời.
“1 2 3 4, A LÔ, A LÔ, TOÀN BỘ HỌC SINH TRONG TRƯỜNG NGHE ĐÂY, EM NÀO VỪA LẤY GHẾ TRÊN
PHÒNG GIÁO VIÊN THÌ MAU MAU TRẢ LẠI, TÔI SẼ GIẢM HÌNH PHẠT, NẾU KHÔNG,
TÔI MÀ BẮT ĐƯỢC AI THÌ, GRƯM, GRƯM….RỐT RỐT (bóp bàn tay đây mà)”
Khi nghe tiếng ông thầy hiệu trưởng ca 1 bản, thì 3 đứa (Nó, Hoàng, Bảo) đồng loạt nhìn sang Như, ám chỉ muốn cô giải thích.
_Hề hề, tại Băng là bạn thân của mình cho nên phải đối xử với cậu ấy tốt hơn người khác chứ_Như toe toét miệng cười.
_ối ử ốt ơn ao, ột ười a ư ầy à ói ốt ả (đối xử tốt hơn sao, cột người ta như vầy mà nói tốt hả!)_nó gầm gừ nói.
_Thôi mà cậu đừng giận nữa, những việc bọn tớ làm cũng vì cậu thôi mà, gán chịu đựng chút đi nha!_Như cố gắng dỗ dành nó, nhưng nó chỉ tặng lại cô bằng con mắt
phóng ra lửa.
_Bảo, những việc giao cho cậu có được không đó, sao giờ này chưa thấy ai tới hết vậy?_Hoàng lo lắng hỏi Bảo.
_Mình cũng không
biết nữa_nhưng thấy lạnh sống lưng quá vì bị cái nhìn chết người của Như và Hoàng nên anh hơi lúng túng_ơ, ơ, chắc chắn được mà, mình đã ra tay
thì tất nhiên phải thành công rồi, hà hà_lại thấy ánh nhìn đó, cậu đành
im bật, không giám hó hé tiếng nào nữa.
______Ở trên lớp________
Đã vào tiết hơn
15’ rồi, từ khi vào lớp đã không thấy bóng nó và bọn họ, nhưng Minh
không quan tâm, chỉ chú ý đến bàn của nó thôi, Minh không biết nó bị
bệnh hay không mà hôm nay lại không đi học, không có nó, buổi học thật
chán, anh lấy cái máy nghe nhạc được để trong tủ ra, nhưng anh vừa chạm
được cái gì nhỉ, rác chăng, Minh lôi nó ra khỏi cái bàn yêu quý của
mình, à thì ra là 1 tờ giấy, nó có chữ, để đọc xem
“Chúng tôi đã
bắt bạn gái của cậu, mau xuống sân sau trường ngay bây giờ, nếu không
chúng tôi không biết mình sẽ làm gì với cô ta đâu”. Còn in thêm dâu tay
máu nữa chứ, cái này là dấu tay của anh Bảo nà.
Khi đọc xong bức thư, anh không nghĩ ngợi gì thêm mà phóng ngay xuống sân thượng, mặc
cho ông thầy la hét, lớp trưởng kêu réo, bây giờ anh chỉ sợ nó có chuyện gì thôi, đâu cần nghỉ đến những chuyện tiếp theo chứ, nếu nó mà xảy ra
chuyện không may anh sẽ hối hận xuốt đời.
_______Ở sân sau trường________
_Trời, cậu kều
tôi chùm cái dớ thấy gớm này của cậu lên đầu hả? Nằm mơ đi!_Bảo la làng
khi Hoàng bắt anh chum cái dớ bốc mùi lên đầu (a men)
_Ai kêu cậu không chuẩn bị cẩn thận trước làm chi, với lại tôi đã hi sinh đôi vớ, cắt nó
ra 2 cái lỗ để vừa 2 con mắt to tướng của cậu nữa đó, biết tiết của lắm
không hả?_Hoàng cũng ương ngạnh trách lại.
_Chứ chọn cái gì đẹp đẹp, sạch sạch chút đi, ai lại đi lấy vớ đội lên đầu chứ hả!_Bảo cũng không tha, cãi tiếp.
_Hai người thôi
đi, tui nghe bọn đàn em nói cậu ta đang chạy xuống đây đó, ở đó mà lo
cãi_Như trách cứ, nhéo hai lỗ tai của 2 anh làm 2 người cứ xoa xoa tai
rồi lại nhăn nhó mặt vì quá đau.
_Một hồi hù hù
cậu ta thôi nha, cho cậu ta đánh 1 2 cái rồi giả bộ xỉu, lén kím đường
mà trốn nha, nếu không bị bắt lại là bể chuyện hết đó_Hoàng căn dặn nói
với Bảo.
_Biết rồi, mà lúc chạy tui nói 1 2 3 thì chạy nha!_Bảo nói.
_ok!_Hoàng đồng ý.
_Hai người cứ lo
chuyện đi nha, tui kiếm chỗ núp trước đây, không thôi bị lộ thì xong
chuyện_ Tiếng Như nói văng vẳng đâu đây mà thân đã phi ra tuốt lên tầng 1 rồi.
Bịch, bịch, bịch….
_A, chắc tới rồi, chum vào mau_Hoàng căn dặn.
_Ờ, ôi, sao mà thúi quá vầy nè, mấy ngày không giặt rồi hả?_Bảo trợn mắt nhìn Hoàng.
_Hà hà, chỉ mới có tuần hà!__Hoàng vẫn còn tươi cười nói, trong khi Bảo đang tức ói máu.
Minh đứng trước
mặt nó, mặt mầy lắm lem mồ hồi, anh khẽ vuốt mặt bước tới gần nó nhưng
đã bị hai tên bịch mặt đen, nhìn giống mấy tên cướp, nhưng vẫn còn mặt
đồng phục trường chắn lại.
_Mày muốn cứu con nhỏ này phải bước qua xác của tao cái đã_Tên bên trái nói (Hoàng đấy
nhé, lúc này giả giọng, chắc hông ai nhận ra ổng nổi đâu)
_Ưk, cậu thắng
tụi tui rồi mới thả cô ấy ra_Bảo nói bằng tiếng của mình, chưa gì đã bị
Hoàng đánh vô lưng 1 cái binh, làm chới với, biết mình làm sai, anh
thẳng lưng, ưởng ngực, giọng chí chóe cất lên_Mày đánh thắng 2 đứa tao
rồi mới được dẫn con nhỏ này đi.
_Hừ!_Minh không
nói gì chỉ bay đến đánh Hoàng và Bảo tới tấp, anh Hoàng nhà ta, nhát
gan, mới bị anh Minh quýnh trúng có 1 cái hơi đau đã nằm lăn ra đất rồi, bỏ mặc anh Bảo bị Minh đánh bầm dập, choáng váng thấy thằng đồng bọn
nằm lăn ra đất anh cũng giả vờ xỉu theo kế hoạch.
Minh chạy lại
bên nó, cởi trói, tháo khăn ở quanh miệng ra, nước mắt nó ở đâu tuôn ra
hết, nó nhào vào lòng Minh, cậu cũng không đẩy nó ra mà ôm chặt nó hơn,
nó khóc ướ