Old school Swatch Watches
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326815

Bình chọn: 8.00/10/681 lượt.

>Chiều hôm đó:

-AAAAAAAAAAAAAA! – tiếng la thất thanh vọng ra từ một căn nhà có màu tìm là chủ đạo, căn nhà rất sang trọng, một ánh sáng loé lên từ cửa sổ, một thân ảnh mảnh mai cầm cây súng chỉa thẳng vào đầu một người đàn ông. Cô ta nói:

-Ông thấy sao khi tôi là người nắm giữ Hà Gia chứ không phải là Hà Minh Khánh và Hà Minh Thư! – người đàn ông té bịch xuống sàn, ông lùi ra sau một cách khổ sở vì vết thương trên chân ra máu rất nhiều, dù khó khăn nhưng ông ta vẫn khiên cường nói:

-Minh Minh à? Con nên dừng lại, con đừng nên tham vọng quá! – nghe ông ta nói Minh Minh cười lớn, cô buồn cười muốn chết, lúc ba mẹ cô còn sống, ba mẹ cô cũng nói thế nhưng mai là có người giết ba mẹ cô giùm, lúc đầu cô còn sợ người nào giết ba mẹ cô, cô sợ chính cô là người giết nhưng không người đó là Tiểu Hân. Cô không hể giết ba mẹ cô, cô rất ghét ba mẹ vì họ không hiểu cho cô, ép buộc cô và một ngày nọ cô nhận ra cô không phải con ruột của họ, một sự thật khó chấp nhận nhưng Minh Minh đã chấp nhận và cô bây giờ đang muốn nắm giữ toàn bộ Hà Gia. Người đàn ông sắp chết là người con thứ 5, là chú 5 của nó, ông kinh doanh về thời trang cùng vs người con trai, vì vợ ông chết trong một vụ tai nạn cách đây 10 năm, người con trai đã bị Minh Minh giết chết cách đây 10’, cô chừa người đàn ogn6 ali5 để ông nói ra bí mật cất giữ lâu nay của Hà Gia. Sau một lúc giằng co vs nhau thì………” Đoàng” người đàn ông tự mình bắn chết mình mà không muốn nói ra bí mật Hà Gia. Minh Minh bực mình chạy đi trong chiều nắng đầy gió.

Tụi nó thức dậy khi ánh nắng mặt trời chiều chiếu vào khuôn mặt của tụi nó, nó thức dậy kéo màn lại rồi tiếp tục ngủ, khoảng một giây sau tụi nó tỉnh dậy chạy tới sau bếp và không ngừng nói:

-Đúng là thiên đường! – Trang thốt lên trong vui sướng khi quá trời thức ăn nằm trân chiếc bàn gỗ to kia, nhìn là phát thèm.

-Thật hay mơ! Nhưng ta cũng chả quan tâm! Ăn là chính! – nghe cái câu này thì còn ai ngoài chị Trúc đây, đối vs Trang và Trúc thì ăn là thiên đường mà, nó thì không như hai con bạn nói:

-Mấy anh không ăn hay sao mà đứng ngoài cửa làm gì? – chỉ có nó mới biết tụi hắn đang đứng ngay ở cửa thôi, tụi hắn bước vào ăn. Cả đam ăn một lúc thì mới chợt nhận ra là Ý Mỹ và Khánh đang đứng ngoài phòng khách, nó đi ra hỏi:

-Sao vậy? – nó đi tới rót ly nước uống, Khánh nói:

-Hôm nay chú 3 bị ám sát nhưng may là còn sống! – nó đặt ly nước xuống nhăn mày, Khánh chưa dừng lại ở đó anh nói tiếp:

-Cũng hôm nay nhưng mà chiều, Chú 5 bị giết chết cùng con trai của chú! – nó trợn tròn đôi mắt nhìn Khánh, cả đám cũng thế, về việc chú 3 thì Trang và Trúc biết nhưng về vụ chú 5 thì………………Không biết hôm nay ngày gì mà sao? Nó nhìn Khánh, Khánh lắc đầu nói:

-Anh không có manh mối nào! – nghe thấy thế ai cũng vô vọng không tìm ra được lối thoát nhưng mà nó chợt reo lên nói:

-Cứ tìm là ra mà! – nó vẫn lạc quan nhưng ánh mắt thoáng nét buồn.



Khánh kích động nhưng sau khi khám xong thì nói:

-Sao tôi ở đây? – ánh mắt ngạc nhiên kèm theo một chút lo sợ, bác sĩ nhìn anh rồi nói:

-Vì cậu bị ám sát và bị hôn mê nên cậu ở đây! – nah nghe xong thì nhíu mày nhìn thẳng vào mắt bác sĩ rồi hỏi:

-Bao lâu? – ý anh Khánh ở đây là hỏi đã hôn mê bao lâu? Bác sĩ nhanh miệng nói:

-1 năm thưa cậu! – anh nghe xong thì mở to mắt, 1 năm, 1 năm, vậy là anh đã nằm đây một năm trời! Vậy mọi người ra sao? Công ty ai lo? Còn Thư thì bây giờ ra sao? Đang suy nghĩ thì anh nghe bác sĩ hỏi:

-Lúc nãy anh gặp gì mà la thế? – anh mới nhớ lúc nãy anh gặp nó đang gặp chuyện nên kích động la lớn tiếng rồi bật dậy, anh toan bước xuống giường thì đột nhiên cơ thể như không có một chút sức nào, té xuống một cách đột ngột nhờ có bác sĩ đõ lại anh mới không té xuống nền gạch lạnh, Anh lắp bắp nói:

-Sao..sao……..tôi..kh….không….đ…..đi…..được? – bác sĩ nhìn anh rồi ôn tồn nói:

-Vì do cậu nằm quá lâu, các cơ xương, khớp xương chưa kịp hoạt động lại mới thế! – Anh thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi:

-Vậy chừng nào tôi sẽ đi lại bình thường? – Anh nằm xuống giường, rút ống thở ra, toan cầm ly nước nhưng không được tay anh quá yếu í nhầm cơ xương chưa hoạt động nên lấy không được! Bác sĩ nói:

-2 tháng, cậu cứ yên tâm nằm đây, tôi nghe nói chuyện công ty em cậu đã lo rồi nên không cần phải vội, ừ! Tôi phải báo cho bà chủ? – ông bác sĩ đắp chăn cho anh rồi toan chạy đi thì bị gọi ngược lại:

-Khoan! Không phải báo! Tôi không thích họ biết tôi tỉnh mà vẫn chưa thể đi lại bình thường! – Anh muốn chừng nào khi thật sự hoàn toàn khoẻ mạnh mới gặp lại mẹ và nó, anh mừng vì nó đã giúp gia đình và giúp cả anh, anh cười tươi nói, bác sĩ chỉ gật đầu nghe theo.

Còn tụi nó sau khi ủ rũ dắt nhau lên phòng thì cả 3 tụ lại ngay phòng nó ( phòng hắn luôn), thì nó lấy USB ra gắn vào máy tính, những thứ nó copy chỉ toàn là tư liệu mật nhưng trong những tư liệu đó có một đoãn ghi âm. Trang thắt mắt hỏi: