Old school Easter eggs.
Cô Nàng Xui Xẻo

Cô Nàng Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329483

Bình chọn: 8.5.00/10/948 lượt.



CHƯƠNG 00: KHÚC NGUYỆN CẦU (Obivion by deity)

Địa điểm: bến tàu

Nhân vật: Thái Linh - học sinh lớp 11 trường nữ sinh Maria Thượng Hội - học sinh lớp 11 trường nữ sinh MariaTôn Ngọc Dĩnh - học sinh lớp 11 trường nữ sinh Maria

Chương 00: Khúc nguyện cầu

Chúa ơi!

Ngài ở trên cao tít tắp

Dõi theo che chở cho con chiên của mình

Liệu Ngài có bỏ sót ai không?

Chúa đáp: Mắt thần ta rọi khắp nhân gian

Thế còn cô bé đó?…Chúa lặng im rồi thở dài

Vị Chúa vĩ đại và công bằng của chúng ta

cũng có lúc mệt mỏi ngủ quên.

* * *

Ngày đầu thu năm ngoái, cũng như hôm nay, chiều chan hòa nắng, gió biển mát rượi vuốt ve mái tóc của khách bộ hành và thổi bùng ngọn lửa đam mê của tuổi trẻ.

Tu tu tu…

Nước biển xanh thẳm. Trên bến, con tàu Maria huyền thoại, trắng một màu tinh khiết, oai vệ đón gió, rú lên từng hồi còi inh ỏi.

Hôm nay không khí trên tàu cực kỳ náo nhiệt. Vô số nữ sinh mặt mày rạng rỡ túm năm tụm ba đùa nghịch, chen chúc trên boong.

- Trường nữ sinh Maria có khác, sành điệu thật! Khai giảng trên du thuyền cơ đấy! Sướng thật!

- Ô la la …! Lần đầu tiên được đi trên con tàu “xịn" thế này!

- Biển xanh, mây trắng, sóng bạc! Oa! Dễ chịu quá!

Đám nữ sinh ríu rít như thể tất cả chim sẻ trên thế giới tụ tập về đây cả. Đại dương dường như cũng chóng cả mặt với các cô gái ồn ào kia, bực bội dâng sóng chao đảo đánh vào mạn tàu.

- Cứu tôi với!

Trên con đường cao tốc chạy dài ven biển, một tiếng la thảm thiết dựng tóc gáy phát ra từ chiếc taxi màu vàng đang lao đi với tốc độ kinh hồn.

- ******** thật! Cứ như có ma ám ấy, chân ga kẹt rồi! – Chú tài xế mồ hôi nhễ nhại, thở dốc. – Đừng lo, van dầu tắc thì phanh còn đó. Cháu yên trí, tay lái chú đây lụa lắm, cứ ngồi im!

Brừm… Vèo…

- Cha mẹ ơi…!

- Này thì trái này, này thì phải này! Xem tuyệt chiêu “long thần vẫy đuôi” đây!Không...! Chú lái xe quả đáng mặt “anh hùng xa lộ”, chiếc taxi vụt biến thành xe đua Công thức 1. Vâng, còn tôi, nhân vật chính xuất hiện trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mặt tái xanh như ********* nhái, mắt trắng dã, lồi như con ốc bươu, cố bám lấy ghế phụ. Mồm há hốc như con cá ươn ở chọ, hai tay nắm chặt dây an toàn. Ôi! Còn cái dạ dày thân yêu thì thành nạn nhân quay cuồng chao đảo bởi trận động đất 12 độ rích-te, bao nhiêu của cải tích lũy trong đó trút ra hết một lượt.

- Á! Phía trước có xe!

- Tránh nè!

- Oái!

- Binh!

Tôi chưa kịp hoàn hồn thì chú lái xe taxi đã quành vô lăng. Chiếc xe tải khổng lồ phía trước như sượt qua sườn xe. Tôi sợ muốn đứng tim, mắt nhắm nghiền, thở hổn hiển như bệnh nhân hấp hối. Đầu va vào cửa xe, đau chết lặng người.

- Đau muốn chết… - vừa nghiến răng ken két, tôi vừa lấy tay xoa lấy xoa để chỗ bị bươu như một cục. Cúi xuống dây an toàn. Oh! My god! Nó đứt phéng từ lúc nào!

Thảm rồi!

Tu tu… u...

Tàu Maria hú lên hồi còi thứ hai.

- Lễ khai giảng trên biển sắp bắt đầu. Yêu cầu các lớp trưởng chú ý! Kiểm tra sĩ số lớp mình!

- Điểm danh!

- 1, 2, 3, 4...

- Báo cáo, lớp 10A3 đã điểm danh xong, sĩ số đủ. Hết!

- Báo cáo, lớp 10A2 đã điểm danh xong, sĩ số đủ. Hết!

- Báo cáo, lớp 10A1 đã điểm danh xong, vắng... vắng một người!

- Này Ngọc Dĩnh, không biết cậu ta có chuyện gì không? Giờ còn chưa thấy mặt! - Hai nữ sinh tựa vào lan can tàu, một người lo lắng hỏi.

- Còn lạ gì nữa, theo kinh nghiệm từ trước đến giờ thì... – Cô gái tên Ngọc Dĩnh thoáng trầm ngâm rồi ngậm ngùi kết câu, “lành ít dữ nhiều...”!

Tu tu... u...

Tàu Maria rú lên hồi còi cuối cùng.

- Xuất phát!

- U... oa...

Lúc này, chiếc tàu vàng vẫn lao đi như tên ra khỏi dây cung, mặc cho tôi gào thét khản cả cổ.

Ngoài xe, gió táp mạnh. Tôi gắng gượng mắt như cú vọ nhìn phía trước. Đột nhiên, trước mặt dần dần hiện ra một dải xanh hiền hòa. Trên nền xanh phấp phới là một bông hoa lan đang khoe sắc.

Lá cờ! Cờ của trường nữ sinh Maria!

- A! Chú ơi! Phía trước tới nơi rồi ạ! Cháu nhìn thấy rồi! – Tôi xúc động bật như lò xo khỏi ghế ngồi.

- Binh! – Đầu lại u một cục.

- Rồi! Chú biết rồi! – Chú lái xe có vẻ rất căng thẳng, môi mím chặt, đầu gật lia lịa.

- Á... chú ơi! Đến nơi rồi! Đến rồi! – Chiếc tàu sang trọng chỉ còn cách gang tấc. Tôi thò đầu ra khỏi xe, chỉ về phía lá cờ, lấy hết sức bình sinh hét to. – Chú ơi! Đến nơi rồi! Đến nơi rồi!

- Rồi! Chú biết rồi... – Chú lái xe trả lời nhu gà mắc tóc. Xe vẫn chạy hết tốc lực.

- Ôi! Đi quá rồi, đi quá mất rồi còn đâu!

Lộp... độp... mồ hôi của chú lái xe thi nhau rơi xuống vô lăng.

- Chú biết đi quá rồi!

- Thế sao chú không phanh lại?

- Nhưng... phanh hư rồi, dừng sao nổi?!

- Hả?!