
hương tiếc.
Ôi! Xin anh đừng nhìn em nữa làm gì! Tâm hồn pha lê này đã bị ô uế rồi.
Hồi cấp I...
- Này, này... - ông bạn cá biệt ngồi cùng bàn, nghịch rách giời rơi xuống, vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại, dùng bộ mặt cảnh sát hình sự cảnh cáo thằng cha định bắt chuyện tán hươu, tán vượn.
Tôi là học sinh gương mẫu đầu tàu, phải nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, kịp thời ngăn chặn hành vi không đúng mực. Nhưng vừa rồi tiếng tôi cứ lanh lảnh như bát sành vỡ...
- Thái Linh! Hạ Bình! Hai trò đang làm gì vậy? Nói chuyện riêng trong giờ, chép phạt 100 lần những gì đã nói, cuối giờ nộp cho tôi!
- Ôi! Những gì đã nói! Thằng cha đó chỉ nói mỗi từ "Này", còn tôi nói đến chín từ "Không được làm phiền tôi, tôi còn nghe giảng"!Hic! Đúng là làm phúc phải tội mà.
Những năm cấp II...
Hãy nhẫn nại...
Viết xong từ mới tiếng Anh cuối cùng này có thể coi cuốn truyện được rồi, híc híc! Năn nỉ sùi cả bọt mép mới mượng được của bà bạn Thượng Hội.
Phù! Cuối cùng ta đây cũng làm xong bài, tôi đang cười sằng sặc như ma làm vì sung sướng thì bỗng "Phụt!", trời tối đen như mực.
Cả thành phố mất điện.
Tôi hùng hục sục sạo tìm đèn pin, đợi ta nhé truyện yêu dấu, ta sẽ chạy ngay đến với em đây!
Híc! Đèn pin hết pin.
Tôi vẫn không đầu hàng số phận, đi tìm ngay nến thắp tạm. Em truyện ơi! Chờ ta một lần! Một lần nữa thôi! Ta sẽ đến với em.
Nhưng gió thổi đổ cả nến, nhà sau bị bén lửa, cả cuốn truyện tiêu đời con nòng nọc, giường bị thiêu trụi thùi lụi.
Tôi bị ba mẹ mắng te tua suốt cả đêm. Kể từ hôm đó, tôi phải thắt lưng buộc bụng một tháng tiền tiêu vặt để gom góp mua trả cuốn truyện cho Thượng Hội.
Tâm hồn non nới là thế đã phải hứng chịu "bão dông" của cuộc đời.
Hai nhỏ bạn thân đến mức con chấy cắn đôi của tôi cũng phải lắc đầu nguầy nguậy: "Vào cấp ba rồi mà số bà vẫn đen như nhọ nồi... đến Chúa cũng chẳng thèm để ý!"
" Kẻ bị Chúa bỏ quên!"
Tôi không phục, tự mình đặt ra một dấu hỏi to đùng. Nếu như đó là do ông trời định sẵn, tôi cũng phải vui vẻ đi hết quãng đời! Nếu đó là số phận tôi phải đấu tranh đến cùng.
Tôi ngồi bên cửa sổ, hai tay ôm đầu, rồi đặt ngay tay trước ngực: "Liệt tổ liệt tông họ Thái ở trên cao, xin hãy che chở cho đứa cháu Thái Linh này bình an vô sự qua ngày khai giảng lớp 11!"
"Con xin đa tạ liệt tổ liệt tông!"
CHƯƠNG 01: MỘT TRIỆU LẦN KHÔNG THỂ(Inconceivable probability)
Địa điểm: Cổng trường cấp III MariaKhu giảng đường trương MariaNhân vật: Thái Linh - học sinh lớp 11 trường MariaAnna - học sinh lớp 11 trường MariaAn An - học sinh lớp 11 trường MariaThượng Hội - học sinh lớp 11 trường MariaTôn Ngọc Dĩnh - học sinh lớp 11 trường MariaAn Vũ Phong - học sinh lớp 11 trường British
Lời thì thầm của đóa hoa bé nhỏ
Nếu có thể...Tôi nguyện làm đóa hoa quế trúc nhỏ nhoiNeo mình vào góc tường nào đóKhông bị mưa dầm nẵng dãiCàng không sợ mưa dập, gió vùi.
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của conVà thế là nàng biến thành một đóa hoa nhỏ cheo leotrên vách tường, run rẩy trong gió bão...
* * *
Dự báo sắp có một cơn bão xui xẻo ập xuống đầu Thái Linh.
Hứng chịu ảnh hưởng của cơn bão không rõ lai lịch, từ sớm khi ra khỏi cửa, vận đen không ngừng đeo bám tôi. "Rầm!", trước tiên là ngã lăn long lóc xuống cầu thang như một con heo quay bị chín trong lò. "Choang!", sau đó là một vật thể bay không xác định (chính xác hơn là một chậu hoa) từ trên cao giáng xuống. "Grừ... gâu..." tiếp đó là con Black (con bẹc-giê nhiều duyên nợ) đuổi chạy mất cả dép...
Theo kinh nghiêm chiến đấu "đòi độc lập, tự do" mười bảy năm dai dẳng với lão thần xui xẻo, hôm nay là một ngày xui tận mạng. Cần phải đề cao cảnh giác (nâng mức "báo động" lên cấp tối đa).
Chậc chậc!
Nghĩ đến đây, tôi đeo bộ mặt lạnh như nước đá, xoay cổ, khởi động tay chân, hít hà một hơi dài, luôn luôn sẵn sàng trong tư thế trực chiến với một ngày thần xui gõ cửa.
7h 30 phút.
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ cỡ lớn treo ở trạm xe buýt. Môi bỗng trề dài ra, nặng như đeo chì, bất giác giật giật hai cái.
Ôi! BẮt đầu rồi! 30 phút nữa là vào giờ học! Dựa vào kinh nghiệm tích lũy đầy mình, càng những lúc quan trọng, lão thần xui càng dễ bày trò.
Khặc khặc...
Quả không sai, trong vài giây ngắn ngủi tôi đứng đực ra như vịt ở đó nghĩ vẩn vơ, chiếc xe buýt 15 phút mới có một chuyến đó đã từ từ đóng cánh cửa một cách không thương tiếc.
- Ôi... đừng đóng!
Xin khuyến cáo các bằng hữu cùng cảnh ngộ, gặp trường hợp như thế này, bạn có gào rách cả họng cũng vô ích! Cách duy nhất là...
Tôi liều mạng, dùng ô chọc thẳng vào cánh cửa xe ô tô như ngư ông xiên cá. (Chớ có bắt chước vì đây là con đường ngắn nhất dẫn tới vực thẳm tăm tối).
Tôi như Astro boy với cánh tay sắt vô địch, vung tay một phát.
Hơ!
Chiếc ô vạn năn