
– An Vũ Phong có lẽ cũng cảm nhận được sự quyết tâm của tôi. Hắn nhìn tôi một cái rồi co rúm lại như con châu chấu bị tạt nước sôi.
- Tôi… tôi…à cái này… tấm hình… - Ôi trời ơi, những lời thoại tôi chuẩn bị kĩ càng, thuộc lòng như ăn cháo ban nãy thế nào mà lúc quan trọng lại quên mất tiêu là sao! Tôi thấy máu nóng đang dồn hết lên khuôn mặt, mặt tôi chắc không khác gì quả cà chua.
- Cái gì với cái gì chứ? – Thái độ của An Vũ Phong hơi lạ. – Cậu nói cho rõ ràng một chút có được không?
- Cái này… Tôi muốn xin cậu 1 tấm hình có được không? – Đành mặc kệ vậy, làm đại thôi. Tôi mím môi lại rồi “xổ” ra một tràng, khiến không ít người xung quanh cũng phải tò mò nhìn qua.
- Hả? – vừa nghe tôi nói xong An Vũ Phong quả nhiên vô cùng bất ngờ. – Cậu xin hình của tôi làm gì?
- À… à… để tôi làm lưu bút! – đúng thời khắc quan trọng này may mắn sao tôi lại nhớ lại “ kịch bản” của mình, nói rất suôn sẻ.
- Ồ… - An Vũ Phong có vẻ nghi ngờ nhìn tôi. – Cậu không phải dùng hình của tôi để làm chuyện khác chứ?
- An…
Tôi vẫn chưa kịp gọi tên hắn, An Vũ Phong đã đứng lên, đầu ngẩng cao 1 góc 30 độ. Tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của cậu ta, chỉ nhìn thấy khuyên tai kim cương lóe sáng bên phía tai phải hình như đang cười nhạo tôi.
- Cậu xin hình của tôi à… Phư phư phư… đừng hòng nhé! Đồ biến thái! – An Vũ Phong đút 2 tay vào túi quần, đầu không nhìn lại bước thẳng một mạch ra ngoài cửa lớp.
Mọi người đều nghe thấy hết, họ bắt đầu rì rầm bàn tán. Tôi lúng túng đứng ở giữa lớp, mặt đỏ như trái gấc chín, cúi gầm xuống đất, tay vò nát cái gấu áo, miệng lầm rầm khấn có cái hố hiện ra để mình chui lọt xuống… Ôi trời… không phải tên Phong đó nghĩ tôi là thằng mắc bệnh đồng tính chứ?
Hu hu hu… như thế này thì cho dù tôi có hái được mặt trăng ở trên trời xuống thì An Vũ Phong cũng không đưa hình cho tôi đâu! Hắn ta đối xử với người cùng phái và khác phái sao mà khác xa nhau thế không biết! Ngày mai tôi chắc chắn sẽ không được thấy mặt trời tươi đẹp rồi!
Tôi cắm đầu xuống đất, lê chân đi về phía chỗ ngồi của mình. Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, đôi mắt đang ủ rũ đột nhiên mở to ra như ốc nhồi. Hà hà… cho dù không lấy được hình của An Vũ Phong, lấy hình của 1 trong ngũ đại tướng quân cũng Ok mà!
Tôi mừng như mở cờ trong bụng, liếc mắt về phía Nghiêm Ngôn...
Vèo vèo…
Híc! Có cảm giác như cơn gió lạnh tái người từ phương Bắc thổi đến, những bông tuyết bắt đầu rơi rơi… chỉ mới đụng phải ánh mắt lạnh như nước đá của cậu ta thôi tôi đã có cảm giác toàn thân mình hóa thành khối băng trong công viên băng đăng rồi. Ối ối, cha mẹ ơi… Nếu như không muốn mình bị hóa thành “ người băng thế kỉ 21” thì tốt nhất nên chuyển qua mục tiêu khác thôi.
- Là thế này… mình muốn làm 1 cuốn lưu bút, nên muốn có hình của tất cả mọi người… Cậu có thể tặng cho mình 1 tấm hình của cậu không…? – Ánh mắt tôi đột ngột chuyển hướng về phía Ân Địa Nguyên.
- …
Vù… vù… vù…
Hu hu … trên thế giới này sao lại có kiểu người như vậy? Hàng ngày gặp mặt Ân Địa Nguyên, cậu ấy đều tỏ ra hết sức lịch lãm, sao bây giờ cậu ta lại đeo bộ mặt xám xịt như mây đen kéo đến vậy? Cậu ta quả là người khó hiểu nhất. Còn Giang Hựu Thần đang được cậu ta bảo vệ rất kĩ, tôi càng không thể mơ tưởng đến rồi.
Tôi chỉ còn cách đau khổ nhìn sang vị cứu tinh duy nhất còn sót lại – tên Kì Dực tóc đỏ.
- Cậu muốn có hình à? Cũng được. Nhưng mà… - Kì Dực không để tôi kịp nói thêm câu nào đã xòe năm ngón tay ra trước mặt. – Nhưng phải “xì” tiền ra.
- Bao… bao nhiêu… tiền? – Kì Dực nổi tiếng hám tiền, lẽ ra tôi phải lường trước cậu ta sẽ ra chiêu này.
- 500 đồng một tấm. Miễn mặc cả! – Kì Dực nhìn tôi, chậm rãi nói.
Ầm!
Cả người tôi và cái ghế đang ngồi lật nhào xuống đất…
- Mai gặp nhé.
Tiếng chuông tan học vừa reng lên, An Vũ Phong cùng các “chiến hữu” của mình đồng thanh “chào” tôi rồi bước ra klhỏi lớp. Thấy nhiệm vụ của mình vẫn chưa hoàn thành, tôi chỉ còn cách ôm cặp chạy đuổi theo sau.
-An…An Vũ Phong … Cậu đợi 1 lát…
An Vũ Phong rõ ràng có nghe thấy tiếng gọi của tôi, nhưng vẫn không hề dừng bước lại. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy, cuối cùng cũng đuổi kịp cậu ta ở vườn hoa phía sau trường.
- An… An Vũ … Phong tôi xin cậu cho tôi một tấm hình đi, có được không…? – mặc dù tôi mệt đến đứt cả hơi, vẫn phải cố gắng thốt ra những lời van xin thê thảm như vậy.
- Những gì tôi nói cậu không hiểu à? Rất xin lỗi, hình của tôi không thể cho những tên pê đê được. – An Vũ Phong nhìn tôi với vẻ đầy đáng tiếc, miệng cười như ác quỉ hiện hình.
- Cho tôi 1 tấm đi… - Tôi như cá mắc lưới nhưng vẫn cố nài nỉ.
- Muốn tôi cho cũng được… - An Vũ Phong đột nhiên ghé sát mặt vào mặt tôi, khiến tôi theo phán xạ thụt cổ mình lại. - … Nhưng cậu phải làm cho tôi một việc.
- Có thật không? – Tôi không dám tin vào tai mình nữ