
cô lau vội dòng nước mắt. Thiên Đức ngồi xuống trước mặt cô:
-Sao vậy? Hối hận rồi à? Giờ vẫn kịp đấy, ngày mai chúng ta mới đi đăng ký kết hôn mà!
Tuyết Vũ gượng cười:
-Không đâu! Chỉ là buồn một chút thôi. Vì là ngày trọng đại cả đời em mà bố em không đến tham dự được.
Thiên Đức cười nhạt, anh nhìn sâu vào mắt cô, cái nhìn khiến cô run sợ:
-Chứ không phải gặp lại người tình cũ nên mới thế à?
"Tình cũ". Tuyết Vũ gần như chết lặng, cô nhìn Thiên Đức bằng ánh mắt khó hiểu.
-Em đang muốn hỏi tại sao tôi biết điều đó à? Phải, chính tôi đã sắp đặt mọi việc hôm nay. Tôi đã biết mối quan hệ của hai người từ trước. Thế nào? Thú vị lắm phải không?
Thì ra mọi việc là do anh ta. Thật khốn nạn. Tuyết Vũ đứng bật dây, cô giơ tay định tát anh nhưng Thiên Đức đã kịp giữ tay cô, anh cười khinh miệt:
-Trước đây tôi đã nói gì nhỉ? Tôi cưới em chỉ là muốn mướn thêm một người giúp việc cao cấp mà thôi. Em hiểu ý nghĩa của từ cao cấp phải không? Đối với tôi em chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Nhưng ít nhất món đồ ấy cũng phải sạch sẽ vì tôi mới chính là người sẽ giẫm nát chúng!
Thiên Đức đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên khô khốc. Tuyết Vũ ngồi bệt xuống giường, cô không hiểu nỗi tại sao Thiên Đức -con người này rốt cuộc như thế nào mà lại đối xử với cô tàn nhẫn đến vậy. Ngoài kia biết bao nhiêu người anh ta không chọn lại đi chọn cô để làm cô sống dở chết dở như vậy. Những ngày tháng sau này cô không biết liệu mình sẽ sống như thế nào: một con người hay chỉ là một món đồ chơi của anh ta.
Đều đặn một ngày hai bữa, cô gặp anh. Lại ngồi ăn cùng nhau và lại không một câu nói nào thốt ra từ hai bên. Sau bữa ăn tối, mỗi người lại trở về phòng của mình. Tĩnh lặng như chẳng có bất kỳ sự thay đổi gì. Hằng ngày cô đều đến bệnh viện, bác sĩ nói tình trạng của bố cô đang dần khá hơn.Vậy là ít nhất trong cuộc sống này cô vẫn còn chút mục đích để tiếp tục sống.
Mấy hôm nay ở trong phòng hoài cũng chán, cô bắt đầu mò mẫm mọi thứ trong nhà. Từ khu vườn được chăm chút kỹ càng từng ngọn cỏ đến ngôi nhà nhỏ bằng gỗ của mấy chú thỏ con sau vườn đều khiến cô thích thú. Ít ra thì nơi đây cũng có chút biểu hiện gọi là nhà. Ở đây không nhiều người làm cho lắm, chỉ một lão quản gia đã già nhưng vẫn còn khỏe mạnh, một dì Trương giúp việc nấu ăn và hai người hầu gái. Tất cả đều có phòng ngủ cho riêng mình không khác gì những người thân trong nhà. Nhưng bọn họ đều khá kín tiếng khiến cô cảm thấy khó chịu, tất cả giống như robot không có bất kỳ cảm xúc nào. Nơi đây đặc biệt yên tĩnh.
Tuyết Vũ đi dọc hành lang, cô di di ngón tay theo từng cánh cửa. Bất chợt cô dừng lại trước một căn phòng khá cũ kỹ nhưng được chăm sóc cẩn thận. Bằng chứng là trên cánh cửa không có chút hạt bụi. Hơi tò mò, cô đẩy cửa bước vào. Tối quá, ánh đèn mờ ảo khiến cô chẳng thấy gì. Cô bấm công tắc. Một tấm hình to lớn treo trên tường khiến cô hoảng sợ . Quá đột ngột, cô giật mình lùi lại. Chợt một bàn tay tóm chặt lấy cánh tay cô:
-Ai cho cô tự ý vào đây?
Là Thiên Đức, cô lắp bắp:
-Em, chỉ là...
-Ra ngoài ngay!
Thiên Đức gần như lôi cô ra khỏi căn phòng đó, cánh tay rắn chắc của anh ta khiến cô tưởng như mình sắp gãy xương đến nơi.
-Từ nay không được đến đó nữa nhớ chưa!
Thiên Đức dọa cô. Dù anh không dọa thì cô cũng chẳng dám bén mảng đến đó nữa. Phòng gì đâu mà đáng sợ, nhưng cô chợt cảm thấy kỳ lạ. Người đàn ông trong tấm hình, dường như cô đã gặp ở đâu đó, cảm giác rất quen. Ai vậy nhỉ? Tại sao Thiên Đức lại không muốn cô nhìn thấy! Lúc nãy trông anh ta rất giận dữ. Rốt cuộc là vì sao?
…
Không hiểu sao tối nay Thiên Đức lại bảo cô ăn mặc thật đẹp. Chẳng biết anh ta sẽ đưa cô đi đâu. Tuyết Vũ ngắm mình trong gương, cũng không quá tệ. Bộ váy hở vai màu trắng muốt lại càng đẹp hơn khi khoác lên người cô. Ngay cả Thiên Đức khi nhìn thấy cô cũng hơi ngẩn người. Lúc trước mới cưới, cô rất gầy. Có lẽ vì có quá nhiều phiền muộn và lo lắng. Sau này khi đến nhà họ Đồng, cuộc sống của cô đã có phần ổn định hơn dù cô chẳng biết khi nào Thiên Đức sẽ lại dở chứng.
Nơi cô đến là một nhà hàng Trung khá kín đáo. Mỗi bàn ăn đều ở một phòng riêng. Căn phòng đám người Thiên Đức đang uống rượu thuộc hàng sang nhất. Ngay khi vừa bước vào cô đã cảm nhận được hết sự xa hoa đó.
Bọn họ vừa nghe tiếng đẩy cửa đã quay lại, những ông chủ lớn tai to bụng bự vừa nhìn thấy cô đã ra vẻ thích thú. Tuyết Vũ ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống. Cô nhận ra anh đang ngồi đối diện cô, gương mặt không chút cảm xúc.
-Giới thiệu với mọi người, cô ấy là nhân viên trong công ty tôi!
“Cái gì?”
Tuyết Vũ kinh ngạc, cô không nghe nhầm chứ? Những lời Đồng Thiên Đức vừa nói… Cô không tin nỗi vào tai mình.
Rất tự nhiên, anh cười nói với những người xung quanh như chẳng có gì. Một người đàn ông dáng người bệ vệ tiến đến phía cô, ông ta kéo tay cô đến chỗ ngồi bên cạnh ông ta. Tuy