The Soda Pop
Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 8.00/10/339 lượt.

đẩy cô ra thì bỗng nhiên lại ngừng lại. Cũng chẳng sao, anh cho cô dựa vào anh một lúc, đẩy ra lúc này có vẻ không đàn ông cho lắm, thật mất mặt. Anh quay người ra cửa sổ tránh đi gương mặt đang ngủ của cô.

Về đến nhà, anh không đánh thức cô dậy, bế cô lên phòng. Vừa đặt cô xuống giường, đang định đắp chăn cho cô thì bỗng nhiên cô mở mắt tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn nhìn anh rất lâu mới hỏi:

-Vì sao lại đối với tôi như vậy? Sao lại chọn tôi?

Thiên Đức hơi khựng lại, rất nhanh anh lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày:

-Tôi thích thế!

Tuyết Vũ à lên một tiếng vô thức, đôi môi cô mấp máy:

-Vậy khi nào anh định làm chuyện đó đây? Hay là tối nay luôn nhé, vừa hay tôi đang say, có thể chẳng cảm nhận được gì!

Ánh mắt Tuyết Vũ có phần tự giễu. Cô cũng có ngày nói những câu thế này đấy, nhưng đối với sự sỉ nhục của anh thì chẳng thấm tháp gì.

Cô nhìn anh trân trối, đôi mắt lạnh hơn cả ngày đông. Bàn tay cô run run vòng tay sau cổ anh kéo xuống. Môi cô chạm vào môi anh lạnh ngắt. Thiên Đức vội kéo cô đến sát hơn, anh ngấu nghiến môi cô, không phải hôn mà là một sự dày vò khiến người ta đau đến tận tâm can. Hơi thở cả hai dồn dập, khó chịu đến nỗi Tuyết Vũ cảm giác mình không thể thở nỗi. Đến khi bàn tay lạnh ngắt của anh chạm sau lưng cô tìm dây kéo chiếc váy, cô mới vô thức ngăn bàn tay đó lại. Thiên Đức ngừng lại, anh nhìn cô nhếch mép cười:

-Cô rốt cuộc cũng chỉ có vậy!

Nói xong anh bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sập một tiếng vang lên khô khốc.

Nước mắt Tuyết Vũ đã rơi từ lúc nào, cô lặng lẽ chùi đi. “Mới chừng này mày đã không chịu được sao? Đúng là đồ nhát gan mà!”

Tuyết Vũ kéo chăn đắp lên kín người, cô vùi mặt vào gối, cố quên đi cơn ác mộng hôm nay!



Từ sau đêm đó, cô không gặp anh thêm lần nào nữa, không phải anh đi làm sớm, về nhà trễ thì cũng là cô muốn tránh mặt anh. Buổi sáng cô dậy trễ hơn một chút, đến tối vừa nghe tiếng xe của anh, cô đã vội chạy lên lầu, đóng cửa tắt đèn giống như mình đã ngủ.

Thiên Đức cũng không có bất cứ biểu hiện gì. Anh cứ tĩnh lặng như lúc trước thậm chí còn có phần hơn. Những người làm trong nhà lại càng không dám nói nhiều.

Sau bao ngày im lặng thì cuối cùng Thiên Đức đã chịu mở lời. Và cuộc nói chuyện này cũng không kéo dài quá một phút:

-Tối mai có một bữa tiệc được tổ chức ở đây, em hãy chuẩn bị cho tốt, tôi không muốn bị mất mặt.

-Vâng!

Tuyết Vũ "vâng" rất ngoan. Giống như một chú cún biết nghe lời. Từ sau việc ở căn phòng hôm trước, cô ý thức được thế nào là giới hạn. Nếu không cẩn thận, hắn nuốt lời không cho bố cô quả thận thì biết làm sao? Bây giờ cô cũng không còn gì để có thể trao đổi, chỉ còn cách ngoan ngoãn ở bên hắn mà thôi.

Thực ra nếu nói là chuẩn bị thì cũng chỉ là nói quá. Tất cả mọi thứ đều đã được mang tới và sắp đặt ngay buổi sáng hôm đó. Quản gia Trần lo liệu mọi việc. Giờ cô mới biết ông và Trần Lương là cha con. Hai người họ và đám người trong nhà nhất mực trung thành với Thiên Đức khiến cô không hiểu nổi rốt cục anh ta có cái gì là hay ho: Tính tình khó chịu, độc đoán, luôn làm theo ý mình đã vậy còn dễ nổi nóng vô cớ. Như việc buổi tối hôm trước món cá bị mặn, anh ta thẳng tay ném chiếc dĩa xuống sàn nhà, vỡ toang. Mà cũng mặn gì cho cam, cô vẫn ăn được đó thôi. Thái độ anh ta khiến cô nổi điên. Nếu là dì Trương, ngay lúc đó cô sẽ ném thẳng tạp dề vào người anh ta rồi bỏ việc khỏi nhà đó. Nhưng người phụ nữ kia lại tới dọn đống mảnh vỡ kia rồi nhẹ nhàng nói:"Tôi sẽ làm lại món khác." Thật buồn cười, con người như anh ta sao lắm kẻ không tiếc gì mà lại chui đầu vào thế nhỉ? Cô thì lại chẳng thể nào thoát ra được.

Mải suy nghĩ vẩn vơ cô không biết người hầu gái đã đến từ lúc nào.

-Phu nhân, mời cô xuống tầng dưới ạ!

"Lại có chuyện cần mình nữa sao?" Được thôi ít ra cũng không phải buồn chán đứng đây ngắm hoàng hôn.

Tuyết Vũ theo người hầu gái xuống lầu dưới. Đến nơi cô mới bật ngửa: thì ra họ gọi cô đến để thử váy. Khẽ thở dài, cô ngán ngẩm thay bộ váy mới vào. Bộ váy lệch vai màu đỏ tuyệt đẹp càng tôn thêm làn da trắng ngần của cô.

-Thật sang trọng!

Người đem bộ váy đến khẽ thốt lên:

-Đúng là con mắt của chủ tịch có khác!

Cô đúng là không nghe nhầm. Đồng Thiên Đức -cái tên kiêu ngạo đó lại đích thân đi chọn váy cho cô sao? Thật vô lý hết sức. Nhưng thôi, cô cũng mặc kệ. Vốn dĩ tên đó không ai đoán được hắn đang nghĩ gì mà.

8h tối!

Trong nhà đã đầy khách mời, ai nhìn cũng xa hoa. Vừa thấy đã đoán ngay được đều là người thuộc giới thượng lưu, hình như còn có mấy diễn viên, ca sĩ nổi tiếng. Vẫn giống với hôn lễ lúc trước, không một phóng viên nào được cho qua cửa. Mọi nhân viên phục vụ đều là đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp của khách sạn, nhà hàng Đồng gia.

-Em làm gì mà lại thấp thỏm đứng đây?

Tuyết Vũ giật mình quay lại. Là Thiên Đức . Anh đứng đằng sau cô từ lúc nào, trên ngư