XtGem Forum catalog
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325203

Bình chọn: 7.00/10/520 lượt.

người thay, đằng nào thì bây
giờ cũng muộn, anh thì không muốn nhân viên mang tiếng không galant đâu, em đưa cô bé về đi nhé! – Thành cười.

Hậm hực quay về phòng của Zenka, Huyền lên tiếng:

- Tôi không thích bị ghép đôi với anh!

- Chẳng ai thích cả.

Huyền nhìn những bộ quần áo treo rải rác khắp phòng mà ban nãy khi bước vào cô không để ý:

- Anh làm sắp xong rồi thì phải.

- … Có thể coi như vậy!

- Mất bao lâu?

- 3 giờ.

- 3 giờ cho tất cả chỗ này à? Sao anh làm nhanh thế?
Hay là anh thức đêm thức hôm để làm thế nên lúc nào trông anh cũng như
thiếu ngủ ấy.

- Không! Mới xong phần thô thôi, cần chỉnh lại một số.

- Vậy tôi giúp nhé?

- Cô chỉ làm hỏng việc, đừng có đứng đấy, tôi đưa cô về.

Phố Hà Nội về đêm thật đẹp cùng với không khí mát mẻ và không gian khá tĩnh lặng, Huyền bước theo Zenka, lúc lúc lại phải
chạy theo anh. Cô lại cảm thấy tên con trai đó thật đáng ghét, nhất là
khi tên đó cứ ỷ vào việc sải chân lớn hơn người khác mà không thèm để ý
đến cô. Mải suy nghĩ, bất chợt cô nhận ra mình đang đi vào con đường nào đó, không thấy Zenka đi phía trước, cô tự thắc mắc không biết có phải
mình đi nhầm đường hay không, cô đành mắm môi đi tiếp. Đoạn đường khá
vắng vẻ, cô chỉ nhìn thấy vài người lướt qua thật nhanh, điều đó làm cô
hơi sợ. Bất chợt một luồng điện ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô, quay
lại đằng sau, cô thấy một thanh niên đội mũ che nửa mặt đang theo sau
mình. Cô thấy sợ. Bắt cóc? Móc túi? Trấn lột? Đường thì vắng như thế
này, ai sẽ giúp cô? Cô bước nhanh hơn, gã đó cũng thế. Tóc gáy của cô
dựng hết lên. Sợ quá! Hắn tiến tới gần hơn, Huyền sợ muốn đóng băng
nhưng đôi chân thì vẫn cứ bước. Khi gã đó tiến tới gần thì Huyền nhận ra tay hắn chặm lên eo cô. Trấn lột thật rồi – Huyền tự nói với mình nhưng ngay sau đó thì cô thấy ớn lạnh thật sự khi bàn tay đó đang dần trượt
xuống khỏi eo mà… đi xuống dưới. Nếu đi thoát khỏi đây đi tới được đường lớn thì cô sẽ thoát, với suy nghĩ đó cô cố đi nhanh, nhưng không thể
nhanh hơn nữa được và chạy cũng không nổi. Đúng lúc đó, có một bàn tay
nắm lấy tay cô, một đôi mắt dịu dàng lấp lánh nhìn thẳng vào cô và một
giọng nói đầy tình cảm và hơi hờn dỗi vang lên:

- Em tới muộn thế, anh chờ em ở đây lâu lắm rồi đấy!

. Ngay lập tức sau đó, ánh mắt đó trở nên sắc lạnh nhìn thẳng vào gã thanh niên đi sau Huyền. Thấy có người xuất hiện nên gã
trai lủi mất còn Huyền thì tròn mắt không hiểu chuyện đang diễn ra theo
từng bước như thế nào.

- Anh đóng kịch giỏi nhỉ! – Huyền lên tiếng giọng cô run run.

- Hoàn cảnh xô đẩy, quay lại không thấy cô, đoán là đi
lạc nên đứng đây chờ, sau đó thì lại thấy cô bị “theo đuôi” nên lại phải tới - Zenka giải trình với vẻ buồn ngủ.

- Tôi không bình tĩnh như anh được!

Zenka nghiêng đầu nhìn cô, dưới ánh đèn mờ nhạt nhưng
cũng đủ thấy cô đang run lên, bàn tay nhỏ bé trong tay cậu cũng đang run rẩy như thế. Cậu đành cứ nắm tay cô như vậy mà dắt cô đi tiếp. Suốt
chặng đường, Huyền chỉ cúi đầu không nói gì, lầm lũi bước theo anh, cứ
thế im lặng theo chân họ về tới nhà. Mở cửa, đưa cô vào nhà, Zenka rót
một cốc nước đưa cho Nilk, cô vẫn đứng im như phỗng trong phòng khách,
mặt cúi gằm xuống đất.

- Ăn gì không?

Lắc đầu.

- Uống sữa nhé?

Lắc đầu.

- Vậy cô có cần gì không?

- Tôi ổn! – Nilk nói cố ra vẻ cứng cỏi.

Zenka tiến tới gần cô, cúi đầu thấp xuống, chạm tay vào cằm cô, đưa lên ngang tầm mắt:

- Khi nói thì phải nhìn thẳng vào tôi!

Cô nhìn anh, nhìn thẳng vào vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt buồn ngủ đó, mắt cô nhòe đi.

- Không sao chứ? – Zenka hỏi lại.

Nilk không trả lời, cô bật khóc thành tiếng, cô nắm
chặt hai vạt áo ghile của Zenka, gục đầu vào ngực anh khóc nức nở. Zenka thấy khó xử hết mức, không biết làm thế nào để an ủi cô nhóc này. Nilk
khóc nhiều đến nỗi cô không thở ra hơi được, lưỡng lự, Zenka vỗ nhẹ nhẹ
lên lưng cô. Một lát sau, không còn thấy tiếng khóc của Nilk nữa căn
phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng tim đập nhẹ nhàng, cô bắt đầu thở đều đều. Zenka trở nên phân vân vô cùng, cậu không muốn chạm vào cô
chút nào nhưng tình huống này lại không hề giúp đỡ cậu. Nhẹ nhàng đỡ cô
nằm xuống salon, Zenka đi nhanh vào phòng lấy chăn đắp cho cô nàng. Quan sát cô hồi lâu để yên tâm rằng cô đã ngủ yên, Zenka hơi ngạc nhiên khi
thấy Nilk đang toát mồ hôi, anh bỏ bớt chăn trên người cô. Thấy cô gái
vẫn còn có vẻ khó chịu, không biết nên làm gì anh quyết định cứ ngồi ở
đó quan sát. Bật một ngọn đèn ở góc phòng, Zenka mang cây guitar thùng
ra, ngồi nguyên một chỗ và bắt đầu chơi đàn để giết thời gian

Tỉnh dậy, Nilk nhận ra là trời đã sáng, những ánh nắng
bình minh đang chiếu sáng cả căn phòng làm nỏ trở nên lung linh. Ngẩng
đầu dậy cô nhìn thấy Zenka ngồi bình thản bên cây guitar, đôi tay vẫn
lướt trên những dây đàn bằng kim loại và cây guitar bên cạnh anh nhẹ
nhàng tuôn ra nhữn