
ký ức của anh quay trở
về khoảng thời gian mà anh gặp Tuấn Anh lần đầu tiên, khi anh bắt đầu
học lớp 9, khi chú Triển và cô Phương đưa cậu bé về nhà giới thiệu cho
cả họ trong một mùa hè oi ả. Ngày đó, Tuấn Anh rất gầy, người cậu xương
xương nhưng từ đôi mắt lại toát lên sự cứng cỏi và sức sống lớn hơn dáng vẻ đó rất nhiều. Minh nhớ anh đã không thể rời mắt khỏi cậu em bé nhỏ
nhưng rất đặc biệt đó. Tuấn Anh được cô chú của anh nhận nuôi sau khi
cậu bị gia đình nhà chủ đánh một trận thừa sống thiếu chết vì nghi ngờ
cậu ăn trộm tiền trong nhà, những dấu tích của trận đòn đó còn hằn lên
rất rõ trên tay, chân, lưng và cả mặt của cậu bé.
Chú Triển nói chuyện với ông Minh:
- Bố, con thấy thằng bé tội quá nên nhận về nuôi, đằng
nào thì con và nhà con không có con cái, thằng bé trông cũng có vẻ thông minh lắm bố ạ.
- Nhưng khó đây! – Ông Đại lên tiếng – Sao nó không chịu nói gì, thậm chí là chào mọi người cũng không thế kia?
- Bố thông cảm, cháu lạ người. Với lại nó không nói được mấy đâu ạ!
- Thế là thế nào? Anh chị lôi một đứa không biết nói về làm con sao?
- Bố, cháu nó vốn được nhà chủ nhặt về nuôi khi nó
lang thang ngoài đường, họ nói là thằng bé không bao giờ nói gì, hỏi gì
cũng chỉ biết lắc đầu nên nghĩ là nó câm, mãi tới khi đánh nó ác quá thì tự dưng thằng bé lại kêu lên được. Con đi qua đó thấy vậy nên đưa thằng bé đi bệnh viện rồi nói chuyện với chính quyền cho con nhận về nuôi.
Nhà đó đã chịu mọi phí tổn chạy chữa, con cũng vừa gửi lại số tiền đó,
coi như là chi phí họ nuôi nó lớn.
- Anh đã tự quyết như thế thì anh cứ tự làm thôi, nhưng họ nhà này toàn người tài cả, anh lo mà dạy dỗ nó cho tốt.
- Vâng, con à, con nói cảm ơn ông đi! Cháu-cảm-ơn-ông-ạ! - Chú Triển nói thật chậm còn Tuấn Anh thì lắp bắp nói theo
- Cháu … cảm … ơ … ơn … ông … ạ!
- Nói không gẫy gọn thế kia, trông nó lớn như vậy mà không biết nói hay sao? Vậy tên cháu là gì?
- Tuấn … Anh …
- Cháu sinh ra ở đâu? Bố mẹ đâu rồi? – Bố Minh ôn tồn hỏi.
Đôi mắt của Tuấn Anh hơi lưỡng lự, thân hình yếu ớt của cậu hơi run lên, cậu khẽ lắc đầu.
- Khi nói chuyện với người lớn thì cháu không được làm
như thế! - Ông cụ quát – Triển, anh lo mà dạy thằng bé cho nghiêm chỉnh, nếu không những thứ như nó không nên tới đây. Cho dù con gái tôi không
sinh con được cho anh nhưng anh cũng không nên tùy tiện đưa một thằng
không rõ lai lịch, nói thì không sõi như nó về làm cháu tôi, dù gì đi
nữa thì tên nó rồi cũng sẽ vào gia phả nhà này nếu nó lại là loại không
ra sao thì cả họ này mang tiếng!
- Con xin lỗi bố, con sai rồi ạ!
- Nếu anh không nuôi được thì để nó ở mấy cái trại trẻ ấy!
Lúc đó, như bị thôi miên, Minh tiến tới bên Tuấn Anh, tay cậu chạm lên tấm băng trắng trên đầu đứa bé
- Em có đau không?
Môi Tuấn Anh mấp máy gì đó nhưng không thành lời, Minh quay lại nhìn bố:
- Con chơi với em được không?
Bố cậu hơi lưỡng lự, phần vì sợ ông nội, phần vì hơi phân vân, ông nội Minh lên tiếng:
- Anh đã đưa nó đi xét nghiệm chưa, nhỡ mắc bệnh gì thì sao?
- Thằng bé không bị bệnh gì đâu ạ?
- Không bị AIDS đấy chứ, những đứa lang thang dễ bị bệnh đấy lắm!
Chú Triển toát mồ hôi lạnh vì bị ông cụ phản đối nhưng vẫn nói rõ ràng:
- Không ạ, thưa bố!
- Thế thì Minh có thể chơi với nó, nhưng con phải nhớ không được thân thiết với thằng bé.
- Con không thích thế đâu ông ơi, đây là em con cơ mà!
- Con không nên cãi ông chứ Minh – Bố anh nhắc.
- Bố, em ấy bị thương nhiều thế này cho con có thể chăm sóc cho em ấy không?
- Không được, nó có bố mẹ để làm gì? Để bố mẹ nó chịu trách nhiệm!
- Không con không chịu đâu!
- Trẻ con thì không được cãi lời người lớn.
- Con không muốn cãi đâu ạ, nhưng con lớn rồi
- Minh, không được nói thế với ông!
Thời gian sau đó Minh luôn giữ Tuấn Anh bên cạnh mình
và không để ai bắt nạt em, dẫu sao anh cũng là đứa cháu cưng của ông nội nên cậu càng có cơ hộì quan tâm tới em họ mà không sợ bị mắng bởi những người khác. Chỉ có ông nội là luôn bực mình nhưng anh lại dùng sự ngang bướng của mình để giữ Tuấn Anh cho bằng được. Anh ương bướng tới nỗi
cậu em phải chuyển tới sống cùng gia đình Minh suốt mấy tuần dù bố cậu
rất ái ngại. Minh mặc kệ những suy nghĩ của người lớn, anh kể chuyện cho Tuấn Anh trước khi em ngủ, tự tay thay bông băng cho em, anh dạy cậu
nói, dạy chữ cho em tới nơi tới chốn:
- Tuấn Anh, em nhớ nhé, nếu em không hiểu chữ nào thì
hãy đưa cho anh, lúc đó, em phải nói “Từ này có nghĩa là gì ạ”, em nhớ
chưa … phải nói với anh đầy đủ như thế nhé …
Cứ như vậy mãi cho tới một hôm, gia đình Minh về quê
ngoại chơi, anh dẫn Tuấn Anh đi khắp mọi nơi, bắt cậu em họ phải leo lên núi cùng anh cho bằng được.
- Em thấy không – Minh hồ hởi – Khi em leo lên được
đỉnh núi em sẽ cảm thấy mình đã làm được một việc rất