
không chờ chị mình. Đúng là cô và Dung không hề hợp nhau 1
chút nào !
Cánh cổng to bự chảng đang đóng tự dưng mở toan ra khi Mẫn vừa bước đến. Nhà quý tộc, thì tất nhiên tất cả những thứ gì trong nhà này đều là đồ
hiện đại, lẫn cả cánh cổng này. Cánh cổng này được ông Đỗ mua từ Hà Lan
về. Cánh cổng hiện đại nhất Việt Nam, nó có thể phân biệt được người
ngoài và người quen bằng DNA hoặc hình dáng của họ. Mẫn cũng là con nhà
họ Đỗ, cô mang DNA của nhà này, nên cánh cổng mở ra là chuyện bình
thường. Còn nếu cô mà không phải người nhà họ Đỗ, không chừng cô bỏ xác ở ngay đó vì cánh cổng này rất " độc ác " !
Mẫn bước vào, nhìn xung quanh, rồi nói thầm 1 câu
_Chẳng có gì thay đổi cả !
Cô đi sâu vào bên trong nhà, đi đến căn phòng lớn nhất của biệt thự, rồi mở cửa bước vào. Bên trong, ông Đỗ và bà Đỗ đã ngồi đó, đang " nhâm nhê " ly trà, ngước lên nhìn Mẫn
Mẫn thấy ba mẹ mình, có hơi ngại, nhưng rồi cũng bảo
_Thưa ba mẹ con mới về !
Mẹ cô nhìn cô với khuôn mặt lạnh tanh rồi phán
_Cuối cùng sau 3 năn 4 tháng, con cũng vát xác về nhà rồi đấy à ! vậy mà mẹ tưởng con tuyệt tình không bước về nhà nữa chứ !
Mẫn biết mẹ đang giận cô kinh khủng, và muốn " đá " cô bay khoải đây ngay bây giờ. Nên cũng chỉ cúi đầu chứ không nói năng gì.
Khoản vài phút sau, thì tới lượt Dung bước vào. Cô nhìn ba mẹ rồi lại nhìn Mẫn đang ụ mặt ngồi phía bên trái
_Con mới về thưa ba mẹ !_Cô bảo
_Con về sớm hơn ta nghĩ đấy ! _Ông Đỗ bảo
_Vâng, vì con rất trông mong xem được mặt đứa em dâu của mình !_Dung cười bảo
_Ừ ! con bé cũng xinh lắm, khuôn mặt dễ nhìn, không quá sắc xảo !_ Bà Đỗ cười khen ngợi
Mẫn thì vẫn im re ngồi 1 xó, muốn hỏi nhưng không dám. Dù có lì lợm,
bướng bỉnh tới đâu, thì người cô sợ nhất vẫn là ba mẹ và những người có
quyền trong nhà !
_Còn con, khí thế anh hùng lúc bỏ nhà ra đi đâu rồi ? sao giờ ngồi im 1 cục như " phân " thế hả ?_ Ông Đỗ móc họng
Đúng ! ông Đỗ là người đã tạo nên Mẫn ngày hôm nay, ông biết Mẫn hơn cô
biết chính mình. Không phải không không mà ông nói câu đó đâu. Chắc hẳn, ông phải có lý do của nó.
Mẫn nghe xong, có vẻ hơi sùng máu, vì cô rất ghét ai so sánh mình với
những " thứ " đó. Không cần biết đó có phải là ông cố, bà cố, hay là ba
mẹ. Mẫn liền đứng dậy, nhìn vào hai người rồi nói
_Ba mẹ muốn rủa xả con cái gì thì làm ơn rủa đi nhá ! chứ đừng có ngồi
đó mà móc họng con hoài nha ! sức chịu đựng của con đủ thôi nha !
Ông Đỗ và bà Đỗ mặt tỉnh bơ nhìn Mẫn rồi cười
_Đó mới là con chứ ! chứ " đứa " lúc nãy ngồi 1 góc thù lù ở đó đâu phải là con Mẫn nhà này !
Đúng. Chính vì lý do đó, mà ông Đỗ mới nói như vậy. Dù sao đi nữa, dù
Mẫn có là đứa con quậy phá, lì lợm, nghịch đến cỡ nào. Thì đó cũng là
con gái của nhà họ Đỗ, bộ não của gia tộc họ Đỗ. Cha mẹ nào lại đi giận
con cái !
" Ông bà già thông minh, có âm mưu sẵn rồi ! " Mẫn nhăn mặt nghĩ thầm, rồi ngước nhìn khuôn mặt của họ, cô lại mĩm cười
" Họ vẫn khỏe, thật là may ! " Mẫn thầm nghĩ.
Dung nhìn Mẫn đang cười 1 mình mà lòng cũng vui. Gia đình họ Đỗ, lại tụ họp về đây sau 3 năm " phân tán "
Sau khi chơi xả láng tại công viên " The World ". Trời cũng đã dần tối,
công viên cũng đã vắng bớt người. Quân và Thiên cũng đã nhận ra điều đó. Cả 2 cùng bước ra ngoài, rồi nói lời chào tạm biệt
_Vậy....hôm nay ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta cũng kết thúc tốt đẹp nhỉ !_Quân cười bảo
_Ừ, cám ơn...._Thiên đáp lại
_Vậy thôi cậu về đi nhé ! có gì cho tớ xin lỗi mẹ vợ vì dẫn đứa con gái
yêu dấu của bà đi đâu đến tận giờ này mới về !_Quân thọc thọc vào tay
Thiên mà chọc
Thiên hất hàm, cú vào đầu Quân 1 phát đau điếng vì cái tội " điên cũng
chẳng ra điên mà khùng cũng chẳng ra khùng ", cậu xoa xoa đầu rồi vẫy
tay tạm biệt Thiên bước đi.
Có vẻ như Quân không nở thì phải. Nhưng anh lại nghĩ, ngày mai Thiên sẽ
là vợ anh, từ lúc này đến khi đó có mấy tiếng chứ nhiêu, phải chịu đựng ! Sau khi Quân đi, Thiên cũng chẳng đứng đó làm gì. Cô cũng bước nhanh
trên con đường về nhà, cô không có suy nghĩ giống Quân, vì mai cô phải
về làm dâu nhà họ Đỗ, cô mong mình về nhà sớm để lo cho gia đình lần
cuối. Cô còn rất lo cho mẹ và ba mình, Ân và Lam không biết có " làm ăn " gì được để giúp ba mẹ không ? Cô lo lắm.
***
**
*
Mới thấp thoáng đã về đến nhà. Thiên chạy nhanh vào, thì thấy bàn ăn đầy những món đồ ngon, đắc tiền, mà nhà cô chưa hề dám mơ tới. Gia đình cô
nhìn thấy cô thì cười rồi bảo
_Thiên, mau lại ăn cơm ! kẻo nguội
Cô gật đầu bước đến bàn ăn, lòng nhói lên mỗi khi nhịp tim đập. Bàn ăn
thơm ngon, gia đình đầy đủ các thành viên, 1 cảnh tượng tưởng chừng như
không còn hiện hữu trong tâm trí của cô nữa. Vì quá bận rộn cho công
viện, ba mẹ thường hay đi sớm về khuya, con Lam thì cứ ngồi lì trong
phòng mà nghiên cứu cái khỉ khô gì đó ? Ân thì lại lon