
ngác): có lẽ vậy nhưng mà sao hả anh? sao anh có vẻ lo lắng quá vậy. cùng lắm chỉ cảm lạnh thôi mà.
Thầy Alan(nhìn Dyland đầy sợ hãi): người khác thì có thể không
nhận ra nhưng chẳng lẽ cậu không nhận ra sao Dyland.(Vừa nói thầy Alan
vừa thi triển ma pháp điều trị cho Tường Vi.)
Dyland:anh càng nói em càng không hiểu gì hết
Thầy Alan: h không phải là lúc để giải thích cho em đâu. tình
hình đang nguy cấp. em hãy sử dụng thần chú tạo lửa để giữ nhiệt độ cho
Tường Vi.
Nói rồi thầy Alan chỉ đạo Dyland trong việc cấp cứu ca bệnh bất đắc dĩ.
Nhưng kì lạ sao, càng thi triển ma pháp thì pháp thuật của hai người
càng yếu đi trông thấy mà tình hình của Tường Vi không có vẻ gì là tiến
triển tốt cả. Mồ hôi lấm tấm trên trán thầy giáo Alan, còn Dyland thì
đang vô cùng hoang mang. anh luôn có cảm giác gì đó không ổn khi gặp cô
gái tên Tường Vi kia, h lại thêm thái độ kì lạ của Alan càng khiến anh
tự hỏi, cô gái này rốt cuộc là ai. bỗng dưng một luồng sức mạnh từ Tường Vi bộc phát hất văng cả Dyland và thầy giáo Alan bay đi một đoạn.
Dyland không còn tin vào mắt mình nữa. Đó là phép Ánh sáng vĩnh cửu - 1 chiêu thức mà Tường Luân ngày còn sống vẫn hay dùng. Đang bàng hoàng
với những gì vừa xảy ra thì 1 giọng nói ấm áp truyền cảm của 1 chàng
trai vang lên khiến Dyland một lần nữa phải sửng sốt. Từ giữa không
trung bỗng xuất hiện một người con trai,dáng cao cao. Dyland không nhìn
được mặt anh ta. nhưng anh có cảm giác mình biết người này.
Người con trai đó đang từng bước tiến về phía Tường Vi. cậu ta gật đầu
với Alan: “Đừng lo. con bé sẽ không sao đâu. Bây h sức mạnh của nó có
thể khống chế hiện tượng đóng băng của cơ thể rồi. Hai người ra ngoài
đi. để em xử lí cho.”
Thầy Alan vừa nhìn thấy nhân vật này thì bỗng thở phào nhẹ nhõm.Còn
Dyland thấy tai mình ù đi. Giọng nói đó không lẫn vào đâu được. Suốt 13
năm qua, anh chưa bao h quên đi giọng nói của người bạn thân nhất Hạ
Tường Luân. Giống quá.từ giọng nói đến thần thái. đặc biệt là luồng ánh
sáng bao quanh cậu ấy. tất cả đều không thể nhầm lẫn
Dyland: Tường Luân!
Người nam kia quay lại nhìn Dyland và nở 1 nụ cười nửa miệng:
Dyland,13 năm rồi không gặp.cậu cũng không hề thay đổi nhiều nhỉ? mà
thôi, để sau đi. h mình phải khống chế sức mạnh của Tường Vi trước khi
con bé biến cả trường Dracate này thành một khối băng khổng lồ
Dyland(sửng sốt tập thứ mấy nhỉ?ko nhớ nữa):là cậu thật sao? Cậu…
Tường Luân(lấy tay ra hiệu cho hai người ra ngoài): để sau. nếu
không nhanh có thể Carey sẽ gặp nguy hiểm. cậu ra ngoài chờ mình được
chứ Dyland.và đừng để cho ai vào trong phòng này.okie?
Dyland: Carey? Tường Vi là Carey uk?nhưng…mình hiểu rồi. nói chuyện sau vậy
Sau đó thì Dyland và thầy giáo Alan ra bên ngoài cửa đứng chờ theo lệnh
của Tường Luân, nhìn mặt Dyland bây h tràn đầy sự vui mừng và hạnh
phúc.Alan đã lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy nụ cười thật sự của Dyland.
đã có lần thầy nghĩ sẽ chẳng bao h còn được nhìn lại nụ cười đó lần nữa. vậy mà….tốt quá rồi, phải không.
Dyland:nói cho em biết đi, Alan.vậy là sao
Thầy Alan(nhíu mày): nói gì chứ
Dyland(gằn từng tiếng một): bất cứ điều gì anh biết
Thầy Alan(thở dài): thôi được. anh cũng không biết gì nhiều đâu.
thật ra sau khi rơi xuống vách núi, cả 2 anh em Tường Luân đều chưa
chết. nhưng vì một lí do gì đó khiến họ không thể xuất hiện mà phải ẩn
mình. Tường Luân chính là cậu vừa xuất hiện.Và Tường Vi – cô gái mà em
vừa cõng đó mới chính là Carey còn cô gái hôm qua xuất hiện ở buổi tiệc
không phải là Carey đâu, chỉ là 1 người mạo danh thôi. Anh không biết đó có phải là sự xếp đặt của Tường Luân không. em tự hỏi cậu ấy đi. đó là
tất cả những gì anh biết.
Cả 1 bầu không khí căng thẳng và nặng nề bao trùm giữa hai người. đúng
lúc đó thì Tường Luân bước ra. cậu ra hiệu bảo thầy Alan và Dyland vào
Tường Luân: cơ thể con bé tạm thời đã ổn định nhưng có lẽ sức đề
kháng kém sẽ khiến con bé bị nhiễm lạnh. chắc là Tường Vi sẽ bị viêm
phổi vì vậy anh cho con bé ít thuốc nhé Alan. Đừng nhìn mình như vậy chứ Dyland. mình sẽ kể cho cậu nghe những gì cậu cần biết và phải biết….
Tại lớp học của Triết Vũ. chà nhiều nhân vật vắng mặt quá nha. Hàn Tường Vi này, Trịnh Trúc Lam nè. Cả Lana Đại tiểu thư nữa.
Carey (tức giận): Triết Vũ!sao cậu đi học mà không rủ mình đi cùng. đáng ghét
Triết Vũ (cơn đau đã giảm đi nhiều): Xin lỗi cậu Carey. đừng
giận, tại mình có việc gấp nên đi trước. mình sẽ đền bù cho cậu, được
không? (Cố gắng nở nụ cười gượng gạo)
Carey: không chịu đâu. Triết Vũ ak…
Giai Đình (bực mình): cô có thể thôi đi được không, công chúa
Carey. mới sáng sớm đã ồn ào rồi. Gây khó chịu cho người khác là sở
thích của cô đấy hả
Carey(nhìn Giai Đình khinh bỉ): cô là ai tôi không biết. sao lại tỏ thái độ như vậy với tôi. cô nghĩ cô có đủ tư cách sao
Giai Đình (làm động tác buồn nôn): thôi đi, bà hoàng. ai chả biết cô thì