
: phải là tôi. không phải là Dyland yêu dấu của cô đâu
Tường Vi(nhìn Triết Vũ đăm đăm. đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.ko
có 1 chút tình cảm yêu thương gì giống như khi nhắc đến tên Dyland.tôi
ghét ánh mắt này): cậu nói gì?tôi không hiểu?khụ…khụ…mà tại sao cậu lại ở đây? đáng lẽ h này cậu đang phải ở trên lớp cùng cô bạn Carey xinh
đẹp,dịu dàng của cậu rồi chứ.khụ…khụ…mau mà lên với người yêu trong mộng của cậu đi (haha, vậy là không phải chỉ có Âu Triết Vũ mà còn có 1
người nữa cũng đang ghen này)
Triết Vũ(nhướn cặp lông mày rậm của mình lên): không cần cô nhắc
tôi cũng sẽ lên ngay bây h đây. Còn cô thì tự biết thân biết phận của
mình đi. trèo cao sẽ ngã đau. cô không xứng với Dyland đâu.
Tường Vi(sửng sốt): cái gì?Cô tự biết thân biết phận của mình
đi?khụ…khụ… trèo cao sẽ ngã đau? không xứng với Dyland?khụ…khụ… cậu đang lảm nhảm cái quái gì vậy hả? mà cứ cho là không xứng đi thì liên quan
gì tới cậu. tôi đâu có tài giỏi và xinh đẹp như cô công chúa Carey của
cậu.khụ…khụ… đi cạnh ai cũng không xứng đáng. chỉ là 1 con quê mùa thôi
phải không…khụ…khụ… (trời ơi, ho dữ quá cô ơi)
Triết Vũ(nở nụ cười khinh bỉ): cũng tự biết thân biết phận đấy.
vì vậy bớt tơ tưởng đến Dyland đi.cô nghe câu này chưa nhỉ? Hi vọng lắm
sẽ thất vọng nhiều đấy.
Nói rồi Âu Triết Vũ bỏ ra khỏi phòng (sao mà chỉ muốn đá cho tên này 1 phát thế nhỉ?). Còn Hàn Tường Vi thì ôm gối khóc nức nở
Tường Vi(nấc từng tiếng nghẹn ngào): đúng vậy. Hi vọng lắm sẽ
thất vọng nhiều. h tôi hiểu rồi. hiểu rõ rồi.khụ….khụ… Âu Triết Vũ. đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên hiểu ra rằng cậu vốn dĩ chẳng có tình cảm với
tôi. Một chút cũng không?dù là Carey…khụ…khụ… hay Tường Vi đi nữa thì
tôi cũng thật sự thất bại rồi, huhu. tôi thất bại thật rồi. ngay cả việc tôi là ai và cô gái kia có phải là Carey không cậu còn không nhận ra
thì tôi còn có tư cách gì mà hi vọng tình cảm ở cậu
nữa.khụ…khụ…khụ…khụ…khụ…khụ…huhuhu…khụ…khụ…khụ…huhuhu……..oaoaoaoaoaoaoa… Em chỉ là người nào đó mà anh đã quên.và h đây chỉ là một trái tim
trống rỗng bên trong….sao a không chịu nhận ra chứ Âu Triết Vũ. chẳng
phải anh đã từng nói dù sau này có ở giữa chốn đông người, anh vẫn nhận
ra em mà. cũng giống như ngày đó dù em có chốn ở đâu thì anh cũng vãn
luôn tìm ra. Anh bảo đó là linh cảm vì anh thật sự yêu em….vậy là tình
yêu đó h đang ở đâu. nói cho em biết đi. anh có còn yêu em
không?...huhuhu…khụ…khụ…
Trong căn phòng y tế, tiếng khóc của Tường Vi như xé lòng.
Trên đường trở về lớp học.trong
lòng Âu Triết Vũ nỗi bứt rứt,sự hối hận cứ dày vò lấy cậu: “Tại sao mình lại dùng đến cách này chứ? Đánh vào lòng tự trọng của đầu heo, làm tổn
thương cô ấy để cô ấy tự rời xa Dyland?nếu cô ấy thích anh ta thật thì
sao? như vậy thì đầu heo sẽ rất đau khổ. mình là một thằng tồi. xin lỗi
cô đầu heo, tại tôi quá ích kỉ. Xin lỗi cô.tha thứ cho tôi. Nhưng nhìn
cô vui vẻ như vậy bên Dyland tôi thật sự không chịu nổi? tôi đã yêu cô
thật rồi đầu heo ngốc ak. cô không biết phải không? làm sao mà cô biết
được. tôi muốn nói tình cảm của mình ra và muốn có cơ hội cạnh tranh với Dyland nhưng tôi không xứng đáng. bởi ngay từ đầu tôi tiếp cận cô vì cô rất giống với Carey của tương lai mà tôi luôn tưởng tượng ra trong đầu. rất ngốc ngếch trong tình cảm, luôn cần một chỗ dựa vững trãi để vượt
qua mọi sóng gió của cuộc đời… và giờ đây thì tôi phát hiện ra tôi đã
yêu hai người.Carey của ngày bé và em đấy đầu heo ạk. nhưng tôi lại
không thể chọn cả hai. mặc dù Carey bây h khác rất xa so với ngày trước
nhưng lời hẹn ước năm xưa không thể bị huỷ bỏ.tôi đành ích kỉ giữ chặt
lại mối tình này lại.tôi sẽ để nó ở góc sâu thẳm nhất trong trái tim
mình. rồi sẽ đến một lúc nào đó, tôi sẽ để cho em biết.tôi sẽ nói ra nỗi khổ của tôi và sẽ mong nhận được sự tha thứ từ em, Tường Vi ak.và khi
đó hãy chấp nhận tôi nhé…dù có muộn màng.còn bây h thì tôi chưa thể. Hãy chờ tôi, hãy cho tôi thêm thời gian. đừng vội yêu Dyland hay bất cứ
người con trai nào khác”.
Tại lớp học của Âu Triết Vũ
Chấn Thiên(ngạc nhiên): Ủa Triết Vũ?sao cậu bảo tiết sau mới về lớp mà
Carey(cười toe toét): có gì lạ đâu, Thiên. Chắc là Triết Vũ không muốn rời xa mình, không muốn bỏ mặc mình lại lớp học một mình ấy mà.
Phải không Triết Vũ? (lấy tay giật giật áo Triết Vũ)
Triết Vũ(gạt tay Carey ra): Carey: h mình mệt lắm. làm ơn giữ yên lặng cho mình nghỉ ngơi 1 chút được không?
Carey(phụng phịu): nhưng mà…thôi được rồi, nếu Vũ mệt thì nghỉ đi, Carey không làm phiền nữa vậy
Đúng lúc đó thì Chí Kiệt bước vào phòng học. sắc mặt tái mét, vẻ mặt
thất thần. anh ta hiện h được giao phụ trách năm dưới học giờ pha chế ma dược khi thầy cô đi vắng mà
Chí Kiệt(giọng nói đầy sự bất an, lo âu,suy nghĩ): mọi người lấy sách vở ra học bài
Chấn Thiên(trêu trọc): trời, càng ngày anh càng giống thầy giáo hơn rồi đấy, Đường Chí Kiệt
Chí Kiệt không cả đáp trả lại Chấn Thiên, rõ ràng là có việc gì nghiêm
trọng đã xảy ra và ảnh hưởng đến tinh